Ôm phản diện, trúng mánh hàng tỷ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-17 16:13:14
Lượt xem: 1,198

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mười ba tuổi, và bà ngoại sống ở thị trấn nhỏ. Thị trấn nhỏ dựa lưng núi, sườn núi một biệt thự lớn , nhưng cánh cổng của nó quanh năm đóng kín. Không ai ai sống ở đó.

 

và bạn bè chơi trò chơi thua, nên đến đó thám hiểm. sợ nên chỉ loanh quanh bên ngoài một vòng. Khi đến phía ngôi nhà, phát hiện một cái lỗ ch.ó lớn nhỏ. Bên bức tường vọng tiếng ch.ó con ư ử, tiếng cao hơn tiếng .

 

lấy hết dũng khí chui từ trong lỗ. Phát hiện ch.ó con nào, chỉ một đứa bé. Đứa bé ôm bụng cuộn tròn ở góc tường, khắp dơ bẩn, cổ còn buộc một sợi dây xích sắt.

 

Thấy chui , bé lập tức lao tới, túm lấy cánh tay c.ắ.n một miếng thật mạnh. đau điếng, theo bản năng hất . Cậu bé vẫn nản lòng, trèo lên .

 

Trong lúc hoảng loạn, rút mấy cái bánh bao bà ngoại bỏ túi vải , nhét miệng bé. Cậu bé ôm bánh bao, ăn hết sạch trong hai ba miếng, ánh mắt dán chặt túi vải của . lấy hai cái bánh bao còn đưa cho bé. Mỗi tay bé cầm một cái, ăn ngấu nghiến.

 

Đứa bé ăn trông thật nỡ , đưa tay lau mặt cho bé. Cậu bé đột nhiên ngây , bàn tay nhỏ đen nhẻm đặt tay lên mặt bé. Trong ánh mắt là sự tò mò đối với xúc cảm xa lạ. Khuôn mặt nhỏ dụi lòng bàn tay , dụi mãi đến trắng sạch.

 

ghét bỏ rút tay , lao , dụi dụi l.i.ế.m liếm, nửa khuôn mặt đầy nước dãi. Mãi đến khi trời tối mới về nhà, khắp dơ bẩn đến mức bà ngoại tưởng ngã xuống bùn.

 

Nửa đêm lén lấy mấy cái bánh bao. Ngày hôm , dường như ngờ đến, vui vẻ nhe răng, uốn éo dụi . Giống hệt một chú ch.ó con.

 

vỗ vỗ đầu bé.

 

“Mang bánh bao đến cho đây.”

 

Cậu bé , chỉ ư ử. bé hiểu hết những gì , còn khá thông minh.

 

nhân lúc bé đang ăn ngon lành, về phía luống hoa xa. định đến gần, bé vội vàng ném bánh bao xuống chắn mặt . Cậu bé luống hoa lộ vẻ sợ hãi, đầu lắc như trống bỏi.

 

“Được , , .”

 

xoa đầu bé, luống hoa bên ngừng tò mò.

 

Liên tục hơn nửa tháng đều đến chơi với bé, mỗi ngày đều mang bánh bao đến cho . Cậu bé cũng mỗi ngày đều canh ở cửa hang, chỉ cần là nhất định chịu bé dính lấy một lúc.

 

Bà ngoại cũng thấy lạ, lẽ bánh bao đủ để ăn trong nửa năm, mà sắp hết . Nửa đêm bà ngoại bắt gặp, bà ngoại tin . Thế là dẫn bà ngoại xem bé. Bà ngoại thấy bé lập tức báo cảnh sát, bà đầy vẻ xót xa, cởi vòng cổ cho bé.

 

Sau khi nhận tự do, bé chạy nhanh đến luống hoa hái một bó lớn hoa Cát Tường đưa cho , giống như dâng bảo vật, nhét lòng .

 

Rất nhanh đó, chú cảnh sát đến, dẫn một phụ nữ điên điên khùng khùng. cho bất kỳ ai đến gần, hai tay hai chân bám chặt lấy , ai kéo .

 

Cuối cùng vẫn cô cảnh sát bế , bé kéo túi thơm hoa nhài xuống, nhưng để ý.

 

bước tới, lau nước mắt cho bé.

 

“Bạn ơi, đừng nữa, chúng sẽ gặp .”

 

Cậu bé , chỉ ư ử l.i.ế.m những giọt nước mắt còn sót lòng bàn tay . Những giọt nước mắt thầm lặng lăn dài như hạt châu đứt dây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/om-phan-dien-trung-manh-hang-ty/chuong-5.html.]

 

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay, khẽ nức nở Khương Trạch đang giường bệnh.

 

“Xin , Khương Trạch, chắc đợi lâu ?”

 

[Huhu, cũng ꒦ິ^꒦ິ]

 

[Phản diện thật sự đợi lâu, lúc đưa về nhà họ Khương, thậm chí còn , nam nữ chính (cha Khương Trạch) cảm thấy mất mặt nên vứt bỏ trại huấn luyện ở nước ngoài để tự sinh tự diệt.]

 

[Phản diện suýt c.h.ế.t ở nước ngoài, nhưng nghĩ đến bé con mà nghiến răng chịu đựng vượt qua.]

 

[Việc đầu tiên khi về nước là tìm bé con, nhưng kết quả ông nội giam lỏng để học tập thừa kế gia nghiệp ngày đêm.]

 

nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của Khương Trạch, những chuyện chịu đựng trong bình luận, lòng ngừng xót xa.

 

Giày vò suốt cả đêm, bình luận mắt dần mờ , ngủ gục bên giường. Tỉnh dậy Khương Trạch còn ở đó, y tá rời .

 

[Sao phản diện tự về thế? Bỏ bé con một ở bệnh viện ?]

 

vội vàng gọi điện cho Khương Trạch, nhưng chỉ thấy tiếng bận.

 

nhanh chóng trở về khách sạn thu dọn hành lý, về đến nhà thấy những chuyển nhà đang nhà Khương Trạch. Còn Khương Trạch thì ngay cả một cái cũng khi bước khỏi thang máy, đến mặt .

 

“Sao tự về một ?”

 

Khương Trạch gì, chằm chằm vết c.ắ.n đóng vảy xương quai xanh của , trong mắt lóe lên sự giằng xé và đau khổ.

 

“Không lý do gì cả, việc đột xuất nên về.”

 

“Anh chuyển nhà ? Tại ?”

 

“Công việc yêu cầu.”

 

Giọng Khương Trạch nhàn nhạt.

 

nắm lấy tay Khương Trạch.

 

“Khương Trạch, nhớ tất cả , đừng ?”

 

Khương Trạch giả vờ lạnh nhạt gạt tay , nhưng ánh mắt đỏ hoe của tố cáo cảm xúc của .

 

“Chúng bất kỳ quan hệ nào, cô Thịnh.”

 

 

Loading...