Ôm Nồi Phá Đảo Game Kinh Dị - Phần 5: Mạt Thế Kinh Hoàng 2
Cập nhật lúc: 2024-10-27 22:10:07
Lượt xem: 291
3
Nhóm Zombie lang thang gần đó nghe thấy tiếng kêu cứu của đồng bọn, liền hùng hổ kéo đến quán ăn.
Tuy nhiên, trước quán ăn rõ ràng không có cửa nhưng lại không nhìn thấy bên trong, chúng thận trọng dừng lại ở cửa.
"Grrrr (Không ổn, cửa mở toang hoang, có bẫy! Chắc chắn là kế điệu hổ ly sơn!)".
"Grrrr (Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, cậu có nghe thấy tiếng chúng tôi không!)".
Trong quán ăn, óc heo trắng nõn trong nồi lẩu cay đỏ au sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Nguyên liệu cao cấp, thường chỉ cần chế biến đơn giản nhất là đã có được hương vị tuyệt hảo.
Tôi quạt quạt hơi nóng, mỉm cười hỏi con Zombie đang vùng vẫy trên ghế.
"Thế nào, vị khách này, món óc heo cay Tứ Xuyên, rất giống óc người đúng không, có phải rất kích thích vị giác không?".
Zombie da đen Tiểu Hắc quay mặt đi, liều mạng vùng vẫy, gào thét.
"Grrrr (Thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục! Con người độc ác ép mua ép bán này!)".
"Grrrr (Tao không ăn, muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c gì thì tùy mày, tao Tiểu Hắc không cam tâm c.h.ế.t như vậy!)".
Không để ý đến vẻ mặt đau khổ tột cùng của hắn, tôi gắp một miếng óc heo mềm mại, ân cần hỏi.
"Vị khách này, tôi chấm cho ngài vào nước chấm được không?".
Miếng óc heo nóng hổi, mềm mại liên tục tiến gần đôi môi khô héo của hắn, Zombie Tiểu Hắc gầm lên tuyệt vọng.
"Grrrr (Đây chắc chắn là thuốc độc mới do căn cứ loài người nghiên cứu ra, nhằm vào Zombie! Khôngggg!)".
"Grrrr (Anh em, tôi Tiểu Hắc đi đây, Tiểu Mỹ giao lại cho các cậu nhé!)".
Kiên nhẫn đợi hắn nói lời trăn trối xong, tôi không do dự nhét miếng óc heo vào miệng hắn.
Óc heo trắng nõn được phủ đầy dầu ớt cay, vừa chín tới.
Chỉ cần mút nhẹ một cái, như thể tuyết gặp nắng gắt, óc heo tan chảy ngay trên đầu lưỡi.
Cảm giác đầu tiên khi ăn là mềm, mịn, thơm mà không ngấy, vô cùng tươi ngon.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Grrrr (Tao thà c.h.ế.t chứ không ăn, ọe ọe ọe... Ưm???)".
Zombie Tiểu Hắc lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng nhổ miếng óc heo ra.
Nhưng ngay khi nếm được mùi vị, hắn sững người, đồng tử đen sì bỗng sáng lên.
Kể từ khi tiến hóa và có trí thông minh, Zombie không còn muốn ăn thịt người nữa.
Nhưng chẳng bao lâu, chúng phát hiện ra thức ăn của con người hoàn toàn không có mùi vị gì trong miệng Zombie.
Thậm chí đối với chúng, thức ăn của con người còn như thuốc độc, ăn vào sẽ khiến cơ thể thối rữa nhanh hơn.
Chỉ có thịt người và óc người là có vị ngon, có thể lấp đầy cơn đói cồn cào trong đầu chúng.
Nhưng bây giờ, món óc heo cay Tứ Xuyên do con người này làm lại vô cùng ngon!
Cay cay, tê tê, mềm mềm, ngon hơn bất cứ thứ gì hắn từng ăn gấp trăm lần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/om-noi-pha-dao-game-kinh-di/phan-5-mat-the-kinh-hoang-2.html.]
Ăn một miếng, như thể trở lại thời chưa bị nhiễm bệnh, chưa trở thành Zombie!
Zombie Tiểu Hắc ngoan ngoãn, rụt rè tiến lại gần tôi.
Sau đó, hắn do dự nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn và đôi đũa gỗ của tôi một lúc lâu, cuối cùng quyết định từ bỏ việc ăn thịt tôi.
Món Tứ Xuyên ngon như vậy rồi, còn ăn thịt người làm gì nữa!
Ăn ngấu nghiến vài phút, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, vừa do dự vừa cảnh giác.
"Đây là lẩu óc người và m.á.u người à?".
Tôi vô tội dang hai tay, mỉm cười hỏi ngược lại.
"Óc người và óc heo, vị khách quý này không phân biệt được sao?".
4
Nhóm Zombie bên ngoài kiễng chân ngó nghiêng ở cửa một hồi lâu, rất nhanh nghe thấy tiếng kêu cứu cuối cùng của Tiểu Hắc.
"Grrrr (Anh em, Tiểu Hắc tôi đi đây, Tiểu Mỹ giao lại cho các cậu nhé!)".
Đám Zombie trọng tình trọng nghĩa lập tức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, gầm rú đau đớn.
"Grrrr (Khônggg! Tiểu Hắc!)".
"Grrrr (Tiểu Hắc c.h.ế.t rồi, ai sẽ chăm sóc Tiểu Mỹ đây? Hay là để tao, vì tao tốt bụng)".
"Grrrr (Không, chúng ta xông vào g.i.ế.c con người đó để trả thù cho Tiểu Hắc!)".
Sau một hồi bàn bạc, đám Zombie hừng hực khí thế, hùng hổ xông vào.
"Grrrr (Con người! Chết đi!)".
Trong quán ăn, Zombie Tiểu Hắc đang bưng bát nhỏ, vui vẻ húp miếng óc heo thứ hai.
Tôi đứng bên cạnh, tay cầm khay, sau khi thả những miếng lòng bò giòn cùng tôm viên vào nồi, tôi lại bưng lên một đĩa vịt quay nóng hổi, thơm phức.
Lớp da vịt bên ngoài giòn tan, ánh lên màu vàng óng của mỡ vịt, thịt vịt mềm mại, thơm ngon, đậm đà, khiến người ta nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng.
Nhìn những vị khách đáng mến đang háo hức chờ đợi, tôi nở nụ cười chuyên nghiệp, bước tới chào mời:
"Chào mừng quý khách đến với quán ăn Tứ Xuyên nhà họ Lê!"
Zombie da đen Tiểu Hắc đang ăn uống ngon lành đến mức chẳng buồn buông đũa, vừa nhai óc heo vừa gặm vịt quay, miệng lúng búng nói:
"Gào gào gào (Anh em ơi, tôi giữ chỗ cho các cậu rồi, mau tới ngồi ăn đi!)"
Bọn Zombie ngửi thấy mùi thơm phức của thức ăn và thịt nướng, thận trọng lùi lại vài bước.
"Gào gào gào (Não người luộc cay Tứ Xuyên?)"
"Gào gào gào (Da người nướng than?)"
"Gào gào gào (Quán ăn thịt người của Hannibal?)"
"Gào gào gào (Không ổn, là con người biến thái! Giết cô ta!!!!)"
-----
(Ngang raw, tác giả mới ra được ngần này, vì để tôn trọng cái tên team. Team Liễu Như Yên tụi tui quyết định edit cho mấy ní đau khổ chờ đợi chung...)