Ôm Nồi Phá Đảo Game Kinh Dị - Phần 4: Bán Cơm Hộp Trên Tàu Hỏa 7
Cập nhật lúc: 2024-09-29 02:59:57
Lượt xem: 821
Đếm ngược đến lúc tàu rơi: 1 ngày.
12 giờ đêm nay là thời gian tàu rơi, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách để sống sót và đến được thành phố G.
Càng gần đến ngày chết, hình dạng cái c.h.ế.t của những con quỷ trên tàu càng rõ ràng hơn.
Tàu càng lúc càng lạnh, ngoài cửa sổ nổi lên những cơn gió cát cuồng bạo, khung cảnh hư ảo dần trở nên hoang tàn.
Nghĩ đến cái c.h.ế.t đêm nay, tâm trạng của mọi người dường như cũng dần chùng xuống.
Hôm nay trong rương nguyên liệu có cà tím, lòng non, thịt nạc, nấm bào ngư.
Tôi ngồi xổm trên đất vừa rửa vừa cắt nguyên liệu, suy nghĩ về thực đơn hôm nay.
Quỷ bệnh Lý Quân vui vẻ đến bếp sau làm phụ bếp, không ít quỷ cũng đến toa xe ăn trước để chờ mong.
“Hì hì, hôm nay là bữa cuối cùng của chúng ta rồi, tôi phải ăn nhiều một chút!”
“Bữa cuối cùng...”
Dương Tiểu Sơn nói điều kiện ở Tây Bộ rất khắc nghiệt, trên núi gió tuyết rất lớn, anh ấy đứng gác rất dễ bị đói...
Tôi thở dài, đếm số tiền kiếm được từ việc bán cơm hộp trên chuyến tàu trước, 10.000.
Sau đó, tôi đặt mua đủ loại nguyên liệu trong trung tâm thương mại.
Ăn một bữa thịnh soạn đi, coi như tiễn những người lao động xây dựng Tây Bộ này.
Món thịt kho tàu ngoài giòn trong mềm, món lòng non xào không hề ngấy, món gà cung bảo cay thơm đậm đà, món xương om nước tương mềm nhừ, món thịt viên sốt cà chua đậm đà, món thịt lợn hầm miến thơm ngon...
Thêm một vài món rau để cân bằng dinh dưỡng, nấm bào ngư xào, măng xào dấm, măng khô xào thịt ba chỉ đậu phộng, khoai tây sợi xào ớt chuông...
Những món ăn nóng hổi bày la liệt khắp toa tàu, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của những con quỷ.
“8 tệ tự chọn không giới hạn, mọi người cứ ăn thoải mái.”
Tôi đặt thùng tiền bên cạnh đĩa thức ăn, thông báo tin vui này cho mọi người.
Những con quỷ đồng loạt reo hò không thể tin được, trong tàu lập tức trở nên náo nhiệt.
Ở đây có nhân viên y tế, có giáo viên nhân dân, có gia đình cán bộ khoa học kỹ thuật...
Họ đi lại giữa các toa ăn uống trò chuyện, hào hứng nói về tương lai tươi sáng của công cuộc xây dựng mà họ đang cống hiến, cười nói vui vẻ.
Họ kiên định, dũng cảm, tỏa sáng.
Tôi cũng bưng hộp cơm sắt, vừa ăn cơm vừa nhìn những gương mặt tràn đầy hạnh phúc này.
Trưởng tàu cũng bưng hộp cơm, ngồi xổm bên cạnh cửa tàu với tôi một cách bình dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/om-noi-pha-dao-game-kinh-di/phan-4-ban-com-hop-tren-tau-hoa-7.html.]
Tôi im lặng lùi sang một bên vài bước, cúi đầu cắn một miếng lòng non xào.
Ông ấy cũng im lặng dịch sang phía tôi vài bước, bưng xương om nước tương lên ăn ngon lành.
“Cô thấy (nhai nhai nhai) những con quỷ như chúng tôi thế nào (nhai nhai nhai)?”
Tôi gắp một đũa măng khô xào thịt ba chỉ nhét vào miệng, trả lời ú ớ.
“Các người (nhai nhai nhai) rất tốt (nhai nhai nhai)...”
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Đây không phải là lời nói dối, mà là lời nói thật lòng.
Từ phó bản làng quê hoang vắng đầu tiên, đến phó bản bệnh viện thứ hai, đến phó bản trường mẫu giáo thứ ba, rồi đến phó bản tàu hỏa bây giờ.
Những con quỷ tôi gặp đều rất tốt, lúc còn sống đều là người tốt.
Trưởng tàu cắn một miếng thịt viên sốt cà chua mềm xốp, nước sốt đậm đà chảy ra từ khóe miệng ông ấy.
Ông ấy lấy khăn giấy lau miệng một cách tao nhã, ngừng ăn rồi nhìn tôi một cách thần bí.
“Cô có biết thế giới quỷ đến từ đâu không?”
Ngửi thấy mùi drama, tôi lập tức đặt hộp cơm xuống, im lặng bước lại gần.
“Những linh hồn đáng lẽ phải xuống âm phủ này đều đã giao dịch với ‘Ngài ấy’.”
“Mọi người tự nguyện ở lại thế giới quỷ trở thành NPC trong phó bản kinh dị, một con quỷ có thể đổi lấy một suất chơi game cho người chơi đang hấp hối.”
“Chúng tôi đều c.h.ế.t rồi, có thể cứu được người nào hay người nấy, hì hì.”
“Nói ra những điều này cũng không phải là tôi tự khen mình, chỉ là, chỉ là muốn tìm người tâm sự...”
Nói xong mấy câu ngắn gọn, ông ấy lại cúi đầu tập trung ăn món gà cung bảo cay nồng mềm mại.
Tôi nhai miếng thịt ba chỉ chiên giòn chua ngọt trong miệng, bỗng ngẩn người ra.
Lời của Lâm Nhã trong phó bản bệnh viện lại vang lên bên tai: "Đừng sợ, họ là quỷ tốt."
Miếng thịt trong miệng bỗng dưng mất ngon, khó nuốt.
Trần Dương, Cao Minh, Xà Thu, Lâm Nhã, Mục Cảnh, Dương Đại Sơn, những đứa trẻ ở trường mẫu giáo, Tần Hiêu, cả những y bác sĩ, giáo viên nhân dân, nhà nghiên cứu khoa học trên chuyến tàu này, những người đã cống hiến hết mình một cách vô tư...
Những gương mặt quen thuộc lần lượt hiện lên trước mắt tôi, như thể tôi mới chỉ gặp họ ngày hôm qua.
Những người này rõ ràng đều là người tốt, người rất tốt.
Tôi nhớ đến niềm hạnh phúc và sự hài lòng của họ khi thưởng thức đồ ăn, nhớ đến lời chúc phúc và sự lưu luyến của họ khi chia tay.
Thật tốt khi có thể giúp mọi người giảm bớt đau khổ, có thể để họ nếm lại mùi vị của thức ăn sau khi chết.
Hơi nước trắng xóa làm ướt khóe mắt, hộp cơm trên tay dần trở nên mờ ảo.