Ôm Nồi Phá Đảo Game Kinh Dị - Phần 4: Bán Cơm Hộp Trên Tàu Hỏa 4
Cập nhật lúc: 2024-09-29 02:58:58
Lượt xem: 861
Ở những toa sau, việc bán cơm hộp Đông Bắc cũng diễn ra suôn sẻ bất ngờ.
Hầu hết các con quỷ ban đầu đều đề phòng, kháng cự, nhưng cuối cùng đều khuất phục trước cơn đói cồn cào.
Không gian chật hẹp trên tàu chở khách lập tức tràn ngập mùi thơm của sườn kho tàu và Địa Tam Tiên.
Khi tôi đẩy xe đẩy trống không trở về bếp, bất ngờ gặp Trưởng tàu đang ngồi ăn cơm hộp một cách tao nhã bên bàn ăn.
Ông ta gắp một miếng khoai tây vàng ươm, cắn nhẹ một cái, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
"Khoai tây này mềm dẻo thật, tan ngay trong miệng."
"Cà tím và đậu đũa cũng rất thấm vị, giữ mạng cô lại quả nhiên có chút tác dụng."
Trưởng tàu vừa nhận xét vừa ăn hết hộp cơm một cách ngon lành.
Đúng lúc này, tàu đến ga, cửa mở ra.
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Trưởng tàu, chẳng phải nói đây là chuyến tàu không bao giờ dừng sao?
"Cái đó, tôi có thể xuống tàu xem một chút không?"
Ông ta lau miệng bằng khăn giấy, gật đầu không hề bận tâm.
Tôi có chút căng thẳng, lo lắng tiến lại gần cửa, bước xuống.
Không có hành khách nào xuống tàu, sân ga rất yên tĩnh, rất tối tăm, rất lạnh lẽo.
Cái ấm áp vừa có được sau khi ăn cơm nóng lập tức tan biến, tôi xoa xoa cánh tay nổi da gà.
Hình như có ánh đèn le lói trong nhà ga, tôi không nhịn được mà tiến lại gần.
Ở đó có một cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rất lớn, bóng dáng của vài hành khách lướt qua lại.
Nếu bây giờ xuống tàu, liệu có thể tránh được vụ va chạm sau ba ngày nữa không?
Chỉ cần mua được vé mới ở nhà ga, là có thể đến đích rồi phải không?
Đến lúc này tôi mới nhận ra điểm khó khăn thực sự của phó bản này - đích đến ở đâu?
Tôi đi đến quầy bán vé, cẩn thận hỏi nhân viên bán vé.
"Xin chào, cho hỏi ở đây có vé tàu đi nơi khác không?"
Nhân viên bán vé là một con quỷ nhỏ nhắn, tết tóc hai bên, sắc mặt hơi xanh xao.
Cô ta mỉm cười thân thiện, gõ lạch cạch trên bàn phím.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Có chứ."
"Cô muốn mua 'vé đi chết', hay 'vé đi chết', hay là 'vé đi chết' đây?"
Trong nháy mắt, màn hình máy tính trước mặt nhân viên bán vé bắt đầu nhấp nháy dữ dội.
Tôi nhìn rõ đôi mắt cô ta luôn cụp xuống, trống rỗng, tê liệt, bình tĩnh... điên cuồng, khát máu!
"Xin chào, con người."
Một bàn tay trắng bệch vỗ lên vai tôi.
Tôi chưa kịp quay người bỏ chạy về phía tàu K418, ánh đèn yếu ớt trong nhà ga lập tức tắt ngúm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/om-noi-pha-dao-game-kinh-di/phan-4-ban-com-hop-tren-tau-hoa-4.html.]
Quay đầu lại, trong bóng tối đứng đầy những con quỷ, không thể đếm xuể.
Chúng có vẻ ngoài kỳ dị, ánh mắt mang theo ham muốn khát máu, cơ thể vặn vẹo lao về phía tôi.
Tôi sợ hãi đến mức lập tức kích hoạt "Phòng thủ tuyệt đối" trong dụng cụ nấu ăn thiên phú.
Lá chắn vàng mọc lên từ mặt đất, bao phủ lấy tôi, đẩy lùi đám quỷ.
Tôi liều mạng chạy về phía chuyến tàu đang dừng, đám quỷ đuổi theo không tha.
Mãi đến khi tôi lên tàu, chúng mới dừng lại, lặng lẽ đứng ở cửa ra vào đang mở, thì thầm.
"Đi chết, đi chết, đi chết..."
Tàu khởi hành, phát ra tiếng còi dài.
Trở lại toa ăn, tôi vẫn còn kinh hồn bạt vía, Trưởng tàu vẫn ở đó, không nhịn được cười.
"Tôi còn tưởng cô không sợ c.h.ế.t chứ."
Tôi mím môi, thận trọng lui về phía bếp, khóa cửa lại, hai tay run rẩy nắm chặt lấy nhau.
"Sợ chứ, tôi còn nhiều người muốn gặp, tôi không muốn chết."
Ông ta cười cười, rót một tách trà súc miệng.
"Quỷ bình thường chỉ săn người khi nhận được lệnh của phó bản, trừ một loại quỷ... Cô biết Hội chứng mất hồn chứ?"
Hội chứng mất hồn?
Tôi nhớ đến đám trẻ ngoan ngoãn ở trường mẫu giáo, rồi lại nhớ đến mẹ bị Hội chứng mất hồn trong bệnh án.
"Có phải là căn bệnh khiến người ta mất trí nhớ, đầu óc lú lẫn, rơi vào trạng thái điên cuồng, cuối cùng hồn phi phách tán không?"
Trưởng tàu tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi biết về hội chứng mất hồn, rồi lại móc ra 11 đồng mua thêm một hộp cơm mới.
"Ừ, những con quỷ mà cô gặp ở ga tàu chính là đang trong trạng thái điên cuồng đó."
"Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này."
Biến mất hoàn toàn...
Tôi nhìn Trưởng tàu đang cặm cụi ăn cơm, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
-
Còn 2 ngày nữa là đến lúc tàu rơi.
Giờ ăn đến, cả toa tàu đầy ắp những con quỷ đói meo, đang há miệng chờ tôi bán cơm hộp.
Hôm nay trong thùng nguyên liệu có thêm thịt thăn, thịt gà, nấm, mộc nhĩ, cà rốt.
Thịt thăn nạc thái sợi, phi thơm dầu rồi cho vào chảo xào cùng mộc nhĩ, cà rốt thái sợi cho đến khi đổi màu, rưới nước sốt cá chua ngọt đặc biệt do tôi tự chế, thêm chút hành lá và ớt đỏ thái sợi cho đẹp mắt.
Một đĩa thịt cá chua ngọt, ngoài giòn trong mềm, thơm nức mùi cá, chua cay mặn ngọt đã ra lò.
Mở nắp nồi đất ra, gà ta thả vườn đã được xào qua, lớp da vàng ruộm chuyển sang màu vàng nâu mềm mại, thịt gà mềm ngọt, đậm đà hương vị.
Nấm hương ngấm đầy nước dùng, ăn vào mềm mượt, cắn một miếng là thấy vị ngọt tan ngay đầu lưỡi.
Tôi đẩy xe bán cơm hộp đầy ắp gà hầm nấm và thịt cá chua ngọt nóng hổi, bắt đầu rao bán.