Ôm Nồi Phá Đảo Game Kinh Dị - Phần 2: Tiếp Quản Nhà Ăn Bệnh Viện 7
Cập nhật lúc: 2024-09-27 03:10:44
Lượt xem: 1,432
May mà đúng lúc, Lâm Dao phản ứng kịp, ném ống tiêm ra đánh rơi nó.
Tôi suýt chút nữa thì phải tốn 200 điểm mua lá chắn phòng thủ trong cửa hàng, thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt túi tiền nhỏ.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Lâm Dao lo lắng hỏi tôi có bị thương không rồi tức giận đẩy đĩa bánh chẻo chiên đến trước mặt anh ta.
"Tôi thật sự là hẹn anh đến ăn cơm đấy! Anh ăn thử sẽ biết!"
Nhưng Mục Cảnh vẫn không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.
Máu tươi hòa lẫn dịch trắng đục chảy ra từ đỉnh đầu đội mũ phẫu thuật của anh ta.
Cảnh tượng này hơi kinh dị, tôi bất giác cứng người lại.
Nhận ra cảm xúc của tôi, Lâm Dao cau mày tiến lên, chắn trước mặt tôi.
"Đừng sợ, anh ấy là một con quỷ tốt."
"Cái đầu này là do anh ấy cứu bệnh nhân trầm cảm nhảy lầu lúc còn sống nên bị ngã đấy."
Mục Cảnh lại lấy ra một con d.a.o mổ mới tinh từ trong tay áo, xoay xoay trên đầu ngón tay, sát khí lan tỏa.
"Lâm Dao, người và quỷ khác đường, cô ta và chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau."
Lâm Dao lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý.
"Chưa chắc đã là đối địch."
Mục Cảnh lạnh lùng phản bác.
"Sau này không phải chúng ta g.i.ế.c cô ta thì cũng là cô ta g.i.ế.c chúng ta, bây giờ hà cớ gì phải đầu tư nhiều tình cảm như vậy?"
Nói lý lẽ không thắng nổi nên Lâm Dao bực tức gắp một cái bánh chẻo chiên nhét vào miệng anh ta.
Bánh chẻo chiên được rắc một lớp hành lá và vừng xay nhuyễn, vỏ ngoài vàng rộm giòn tan.
Cắn một miếng, nhân thịt thơm ngon, mọng nước, măng non giòn ngọt, thanh đạm vừa miệng.
Mục Cảnh nhai nhai nuốt xuống, sau cặp kính gọng vàng lóe lên một tia sáng.
"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đứng ở hai chiến tuyến đối lập."
Sắc mặt anh ta vẫn lạnh lùng nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng nhận đồ ăn Lâm Dao đút.
Cái này đến cái khác, bánh chẻo chiên nhanh chóng bị tiêu diệt sạch sẽ, sau đó anh ta bắt đầu thong thả uống cháo.
"Vì vậy vẫn nên g.i.ế.c c.h.ế.t sớm để tránh hậu họa về sau."
"..."
Tôi cạn lời rồi, hóa ra trái tim và cái miệng của đàn ông có thể tách rời nhau.
Thấy cháo trứng bắc thảo thịt nạc của Lâm Dao sắp hết, tôi lại múc thêm cho cô ấy một bát cháo nóng.
Rồi nấp sau lưng cô ấy, nhìn thẳng vào Mục Cảnh, thản nhiên giải thích:
"Tôi chỉ muốn giúp các người thôi."
Đây là lời thật lòng.
Ban đầu tôi chỉ coi nơi này là một trò chơi kinh dị, chỉ đơn giản là muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng khi câu chuyện và những vết thương rướm m.á.u của họ dần dần lộ ra trước mắt, mọi thứ đã thay đổi.
Tôi thật sự muốn giúp họ, thanh tẩy họ, chữa khỏi cho họ.
Nghe vậy, Mục Cảnh không hề lay chuyển, chỉ vừa uống cháo vừa lạnh lùng chất vấn tôi.
"Hừ, giúp chúng tôi, cô giúp chúng tôi bằng cách nào?"
"Chúng tôi không cần cô giúp đỡ."
Lời còn chưa dứt, một luồng ánh sáng trắng chói lòa phát ra từ người Lâm Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/om-noi-pha-dao-game-kinh-di/phan-2-tiep-quan-nha-an-benh-vien-7.html.]
Lâm Dao kích động nắm lấy tay tôi, mừng rỡ khôn xiết: "Sếp Lê, có phải cái đó không? Có phải cái đó không?"
Âm thanh điện tử của hệ thống vang lên bên tai:
[Chữa khỏi Bệnh Quỷ: 2.]
"Phải."
Tôi gật đầu, cong khóe môi, không khỏi vui mừng thay cho cô ấy.
Đợi ánh sáng trắng biến mất, vết nứt rướm m.á.u trên mặt Lâm Dao đã biến mất không thấy tăm hơi.
Một khuôn mặt xinh đẹp, mắt hạnh má đào, làn da trắng nõn.
Lâm Dao run rẩy đưa tay sờ lên má mình, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên khóe mắt.
Mục Cảnh thấy vậy nên im lặng hồi lâu rồi đưa bát cháo đã ăn hết đến trước mặt tôi.
"Thêm một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc nữa."
"Đây là..."
"Xem như là vì cô đã chữa khỏi cho cô ấy, chúng ta giảng hòa."
"..."
-
Nhận được thông báo về ca phẫu thuật tiếp theo nên Mục Cảnh và Lâm Dao mới lưu luyến rời khỏi nhà ăn.
Trước khi đi, Mục Cảnh còn mua mang về mười phần bánh chẻo chiên, mười phần cháo trứng bắc thảo thịt nạc, mười phần mì xương heo, mười phần trứng ốp la sốt chua ngọt.
Lâm Dao có chút không yên tâm, trước khi đi còn kéo tay tôi.
"Ở đây không có Tần Hiêu, chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô, cô phải tự cẩn thận đấy."
"Ừ ừ, được."
Tôi vui vẻ đếm doanh thu buổi sáng, 400 đồng.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu thì Bệnh Quỷ và người nhà ở phòng 321 đều đến.
3 bệnh nhân, lần lượt có đến 50 người nhà.
... Cả họ hàng nhà này đều đến hay gì?
Đám quỷ đi vào cửa sổ nhà ăn, mì xương heo, cháo trứng bắc thảo thịt nạc, bánh chẻo chiên và trứng ốp la sốt chua ngọt đều gọi hết.
Ngay cả cháo trắng và dưa cải chua miễn phí cũng không tha.
Buổi sáng yên tĩnh, nhà ăn náo nhiệt, trên mặt mỗi con quỷ đều nở một nụ cười hiền hòa.
[Chữa khỏi Bệnh Quỷ: 3.
[Chữa khỏi Bệnh Quỷ: 4.]
...
[Chữa khỏi Bệnh Quỷ: 22.]
Vài luồng sáng trắng lóe lên, phá vỡ sự im lặng của cả căn phòng.
Vết nứt da trên người Dương Tiểu Sơn biến mất, đôi tai bị tê cóng đã lành lặn như cũ.
Máu đen cũng không còn trào ra từ cổ họng của lão Dương nữa, cuối cùng ông ấy cũng có thể nói chuyện bình thường.
Đôi mắt mù lòa, chảy mủ của chú Dương Tam cũng mọc lại, có thể nhìn thấy mọi thứ.
Mọi người ríu rít vây quanh, những con quỷ đã khỏi bệnh đều bàn tán sôi nổi.
Dương Đại Sơn ôm em trai mình, nước mắt lưng tròng, nhảy cẫng lên.
Tôi lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không khỏi có chút xúc động.
Hơn nữa hôm nay kiếm được những 2000 đồng! Vui quá!