Ôm Nồi Phá Đảo Game Kinh Dị - Phần 1: Kinh Doanh Quầy Ăn Vặt 1
Cập nhật lúc: 2024-09-26 03:34:34
Lượt xem: 2,384
Sau khi được game kinh dị chọn trúng, tôi tiếp quản quán ăn vặt ở đầu làng.
Quỷ há cái mồm to như chậu m.á.u định cắn tôi, tôi phản thủ nhét ngay cho nó cái bánh kẹp thịt.
Nó nhai chóp chép: "Thôi vậy, có bánh ăn rồi, ngày mai g.i.ế.c cũng được."
Ngày hôm sau, có hoành thánh thơm ngon, ốc xào lá tía tô, canh dạ dày heo nấu tiêu, xiên que rán, lẩu cay...
Quỷ đi ngang qua đều từ bỏ việc truy sát, cắm đầu ăn ngấu nghiến điên cuồng.
Khán giả trong phòng livestream kinh ngạc nhìn tôi chỉ dựa vào một cái nồi mà sống sót từ đầu đến cuối game.
Chương 1:
Đúng vào giờ ăn tối, quán ăn nhỏ đông nghịt người, thực khách háo hức chờ đợi.
Tôi đang ở trong bếp đảo chảo xào rau, xào đến hăng say thì giây tiếp theo đã bị kéo vào phó bản quỷ cấp S.
【Thân phận: Lê Vãn, 18 tuổi, chủ quán ăn vặt đầu làng Lê Gia thôn】
【Đạo cụ thiên phú: Bộ dụng cụ nấu ăn cấp F (có thể nâng cấp), làm ra món ăn mà quỷ cũng có thể thưởng thức được】
Thẻ thân phận trong game và đạo cụ thiên phú từ từ hiện ra trước mắt tôi.
Khán giả trong phòng livestream đều ngồi chờ đợi xem ai sẽ là kẻ xui xẻo bị chọn vào trò chơi kinh dị này.
Khi phát hiện tôi mới vừa tròn mười tám tuổi, lại chỉ nhận được đạo cụ thiên phú cấp thấp nhất, mọi người đều ngây người.
"Xong rồi, không chỉ là người mới mà còn rút trúng phó bản cấp S, thế này mà trực tiếp vào game thì chính là nộp mạng."
"Cô ấy xui xẻo quá, nồi niêu xoong chảo thì làm được gì? Chẳng lẽ dùng nồi úp quỷ à?"
"Xem ra không có nhiều hy vọng, bốn người chơi khác có tỷ lệ sống sót cao hơn nhiều."
"Tiểu Lê cố lên! Nhất định cô sẽ sống sót!"
Bình luận trong phòng livestream dồn dập như sóng biển, ai nấy đều thảo luận sôi nổi.
Còn tôi thì ôm chặt cái nồi nằm trên chiếu cói lạnh lẽo trong căn nhà nhỏ, run rẩy đọc kỹ hướng dẫn sử dụng.
【Diễn tốt vai trò của mình, không được để lộ thân phận người chơi trước mặt quỷ.】
【Từ 7 giờ tối đến 7 giờ sáng là thời gian an toàn, trừ khi bước vào khu vực nguy hiểm, nếu không quỷ sẽ không tấn công người chơi.】
【Sống sót qua năm ngày thì coi như hoàn thành trò chơi, nhận được phần thưởng.】
Tôi bất an đặt tờ giấy xuống, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.
Vào game chỉ có một cái nồi cũ nát, nhìn thế nào cũng không thấy có phần thắng...
Đột nhiên đèn trong nhà chớp nháy điên cuồng, giây tiếp theo bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết.
【Số người sống sót trong phó bản: 4.】
Vừa vào game đã có người chết, tôi co rúm mình trong chăn, lòng càng thêm bất an.
Màn đêm buông xuống, tôi run rẩy nhắm mắt lại.
-
Sáng sớm ngày đầu tiên, trời còn chưa sáng tôi đã bò dậy ra khỏi giường.
Nếu diễn tốt vai trò của mình là có thể sống sót, vậy tôi siêng năng cần cù thức khuya dậy sớm bán đồ ăn vặt chắc chắn không sai đâu!
Chờ đến khi mò vào bếp tôi mới phát hiện chủ quán ăn vặt này mỗi ngày chỉ bán bánh màn thầu.
Loại bánh màn thầu không nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/om-noi-pha-dao-game-kinh-di/phan-1-kinh-doanh-quay-an-vat-1.html.]
Tôi lấy từ trong nồi mấy cái bánh màn thầu đã nướng xong ra gặm thử, khô cứng, giống như nhai nến, chẳng có vị gì.
Cho quỷ ăn thứ này, liệu chúng có nổi giận và quay lại kiện tôi không nhỉ?
Tôi nhíu mày nhả ra, bắt đầu quan sát nguyên liệu còn lại trong bếp.
Nửa con heo, hành tây, ớt xanh, còn có một ít đại hồi, hương liệu...
Một tiếng sau, tôi lấy ra từ lò nướng những chiếc bánh mì trắng giòn tan hai mặt, vàng ruộm, vỏ ngoài giòn, bên trong mềm.
Sau đó hít sâu mấy hơi, run rẩy ôm nguyên liệu ra ngoài bày hàng.
Không sao đâu, không sao đâu, cũng chưa chắc đã có khách đến mua...
"Bánh mì đây, bánh giòn thịt thơm, bánh kẹp thịt béo mà không ngấy đây."
Tôi ngồi trên ghế đẩu nhỏ, ủ rũ tùy tiện rao hàng.
Ngôi làng này yên tĩnh đến kỳ lạ, sáng sớm thế này làm gì có ai ra ngoài mua bánh mì chứ?
"Bà chủ, cho tôi một cái bánh mì."
"..."
Vị khách đầu tiên là một thanh niên da trắng bệch, dáng người cao gầy, khí chất rất tốt.
Chỉ tiếc là sau gáy anh ta có một cái lỗ m.á.u me đầm đìa, nhìn cực kỳ rợn người.
"Được."
Nhận ra có gì đó không ổn, tôi lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lúc này mới miễn cưỡng giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Không hay biết rằng, ngay giây phút người đàn ông xuất hiện, bình luận trong phòng livestream cũng lập tức bùng nổ.
"Là tiểu BOSS Tần Hiêu, anh ta thích nhất là bổ đầu người chơi!"
"Theo thống kê, tỷ lệ săn g.i.ế.c thành công của anh ta cao đến 99%, người mới lần này tiêu đời rồi."
"Tiểu Lê bình tĩnh! Tiểu Lê là giỏi nhất!"
Mà lúc này tôi không hề hay biết gì về nội dung ở những dòng bình luận đó, chỉ lẳng lặng buộc tạp dề và bắt đầu làm việc dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Tiêu.
Nướng bánh mì, mở vung hầm, gắp thịt heo cổ đã hầm mềm nhừ, béo nạc xen lẫn ra băm nhỏ.
Tần Hiêu hình như cũng không vội ăn bánh mì, chỉ giống như một thực khách bình thường tán gẫu với tôi về chuyện phiếm trong làng.
"Bà chủ Lê, cô có nghe nói chuyện tối qua không?"
"Tối qua tôi ngủ sớm, chuyện gì vậy?"
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Để duy trì thiết lập nhân vật không để lộ, tôi miễn cưỡng tiếp lời anh ta.
"Chính là Lê Đại Lâm ở cuối làng tối qua uống hai chén rượu trắng, nói mấy câu không nên nói."
"Cô đoán xem sao? Nửa đêm đã bị vợ anh ta c.h.é.m c.h.ế.t tươi."
Người đàn ông thích thú miêu tả cảnh tượng m.á.u me, cẩn thận quan sát phản ứng của tôi.
Theo ý anh ta chính là người chơi trước đã bị lộ thân phận, bị quỷ phát hiện, sau đó bị hành hạ đến chết.
Quả nhiên, sau khi tay tôi đột nhiên dừng lại, anh ta hưng phấn giơ búa lên hướng về phía sau gáy tôi.
"Bà chủ Lê, sao cô lại dừng lại?"
"Bánh mì của anh xong rồi."
"..."