Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!! - 79

Cập nhật lúc: 2025-02-28 20:15:17
Lượt xem: 21

Người đó cũng là người anh ta từng ở bên lâu nhất.

“Nói thật,” Tần Úy nói tiếp, “Cắt đứt sớm đi, không thì nếu cậu gặp người định mệnh, rồi đánh dấu, người ta phải làm sao bây giờ?”

Tần Úy dù đào hoa, nhưng danh tiếng cũng không tệ, vì anh ta chưa từng ngoại tình, đối với mỗi người yêu đều rất tốt, hào phóng, chia tay cũng rất dứt khoát.

Phó Hướng Ngung lấy t.h.u.ố.c lá từ Đoàn Hâm Diệp, châm lửa, kẹp giữa ngón tay.

Người định mệnh như lời nguyền, chỉ cần gặp mặt, cả đời sẽ bị pheromone của nhau ràng buộc.

Như thể sinh đôi vậy, một người rời đi, người kia cũng sẽ chết.

Gần đây Phó Hướng Ngung đọc nhiều tài liệu và báo cáo nghiên cứu, càng đọc càng thấy rùng mình, dù yêu hay không yêu, hắn đều bị “bản năng sinh học” điều khiển, chỉ cần đánh dấu thành công, sẽ mãi mãi không rời khỏi người đó.

Dù Omega đó có thể chữa khỏi bệnh của hắn, nhưng sau khi khỏi bệnh thì sao? Hắn vẫn không tự do.

“Nếu không gặp thì sao?” Phó Hướng Ngung đột nhiên hỏi.

Tần Úy không thể tin được mà nhìn hắn: “Vậy bệnh của cậu thì sao?”

Phó Hướng Ngung không nói gì.

“Hơn nữa chú Phó giờ lười quản, cậu không đi gặp người định mệnh vì tên Beta kia, cậu nghĩ xem hậu quả thế nào?”

Phó Hướng Ngung đương nhiên có nghĩ chứ, mỗi tối đều suy nghĩ.

Nhưng hắn luyến tiếc chia tay.

Hắn hận mình chỉ mới mười chín tuổi. Ngây thơ, cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.

Ban đầu hắn nghĩ chỉ là giao dịch, quan hệ mong manh, chỉ cần hắn nói dừng, thì có thể kết thúc bất cứ lúc nào.

Hắn nghĩ mình chỉ thỏa mãn dục vọng, không động lòng, nên mới cứ đắm chìm trong mùi cam đó.

Phó Hướng Ngung không ngờ mình lại khổ sở như vậy.

***

Cừu Ngạn Minh nằm viện một tuần.

Cảnh Địch đến thăm, mặt gã vẫn còn bầm tím, hai ngày trước mới phẫu thuật lại xương mũi, trong mũi bị nhét bông, thở cũng khó khăn.

“Anh, thằng họ Phó đó có đến thăm anh không?” Cảnh Địch hỏi, “Mẹ kiếp, tao ngửi thấy mùi hoa là muốn ói, nó cấp bậc gì thế?”

Cừu Ngạn Minh mới cãi nhau với y tá vì mũi khó chịu, giờ mặt vẫn rất khó coi: “Đến cái đếch gì! Chỉ gửi một giỏ trái cây, không nói lời xin lỗi nào, có ba làm thống soái thì ghê gớm lắm à!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/79.html.]

Mới tỉnh lại, gã đã cãi nhau với ba mẹ, ba gã chỉ nói miệng, bảo gọi điện thoại cho Phó Tể để trách phạt, nhưng gọi điện thoại rồi, ba gã lập tức đổi giọng, nịnh nọt.

Cừu Ngạn Minh chưa từng chịu ấm ức như vậy, tức giận ném điện thoại đi, bắt ba gã phải tìm cách.

Nhưng con trai thống soái thì sao, dù hiệu trưởng có thương con, cũng không dám chọc vào, chỉ khuyên con trai nên nhịn, sau này đừng liên lạc nữa.

Mấy ngày nay Cừu Ngạn Minh nằm viện, càng nghĩ càng tức, gã chưa từng bị ai đánh đến bầm dập, đối phương lại chẳng sao cả.

“Mẹ kiếp,” Cảnh Địch cũng tức giận, “Ba mày biết không? Ổng nói gì?”

“Ổng nói gì được, nói năm sau nghỉ hưu, bảo tao đừng gây chuyện nữa, cứ thế đi.”

Cảnh Địch nghĩ một lúc, rồi nảy ra một kế: “Anh, ngoài mặt thì không làm gì được nó, nhưng lén lút làm thì dễ hơn nhiều.”

Cừu Ngạn Minh nhíu mày: “Ý gì?”

“Tao tìm cách cho nó uống thuốc gì đó, làm nó mất mặt trước mọi người,” hai người từng làm nhiều lần rồi, cơ bản đều thành công, “Nó không phải Alpha cấp cao sao? Chắc chắn sẽ gây ra chuyện lớn, ít nhất sẽ làm nó mất mặt.”

Cừu Ngạn Minh hơi không kiên nhẫn: “Làm sao cho nó uống giờ? Tao không quen những người thân thiết với nó, lẽ nào cho nó uống nước nó sẽ uống à?”

Cảnh Địch nghe vậy hơi nản. Người này khác với những người họ từng gặp, rất khó đối phó.

Cừu Ngạn Minh im lặng một lát, rồi như nghĩ ra gì đó, khẽ cười: “Nhưng cũng không phải không được.”

“Nó là người cứng rắn, thì xuống tay từ người xung quanh nó đi.” Gã chạm vào chiếc mũi sưng đau, nham hiểm nói, “Alpha cấp cao thì sao, chỉ cần có Omega cấp cao ở cạnh nó động dục, dù nó có là thép, cũng chịu không nổi.”

Mắt Cảnh Địch sáng lên: “Kế này hay!”

“Tìm cơ hội, đừng hấp tấp,” Cừu Ngạn Minh cười lạnh, “Làm cho sạch sẽ, đừng để lộ ra.”

Vài ngày sau, một tiết học chuyên ngành.

Giáo viên bị bệnh nghỉ đột xuất, ban quản lý liền sắp xếp tiết học đó vào tối nay.

Nhiều người định xin nghỉ, nhưng mười phút trước khi bắt đầu, giáo viên đột nhiên thông báo điểm danh, lớp trưởng thông báo trong nhóm, những người định nghỉ bèn đến lớp.

Mấy ngày nay Phó Hướng Ngung thường mất ngủ, nên đến lớp liền ngồi phía sau, gục xuống bàn ngủ.

Bành Thước và mấy người bạn khác, vẫn ngồi cạnh Phó Hướng Ngung, vừa ngồi xuống Bành Thước liền than thở với bạn cùng phòng: “Tối học cái gì thế?”

“Chán chết, biết thế này hồi đó đi chơi mạt chược với Diệp Tử, dù sao cũng không về, học cái môn vớ vẩn.” Hứa Diệc Dương cũng nói.

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Lúc bắt đầu, Lâm Thấm chậm rãi đến muộn, Bành Thước thấy cô ta, liền chỉ vào chỗ ngồi cạnh mình: “Đây, ngồi đây.”

 

Loading...