Ôm Bầu Chạy, Nhưng Nào Có Bầu Đâu!!! - 76
Cập nhật lúc: 2025-02-28 20:14:50
Lượt xem: 21
Thu Trì cảm thấy khó chịu, anh biết giao dịch này sắp kết thúc, nhưng Phó Hướng Ngung vẫn chưa nhắc đến, anh vẫn giữ lại chút hy vọng mong manh.
Nếu không phải thì sao?
Hôm đó Phó Hướng Ngung rời khỏi nhà anh, hai người không cãi nhau, hắn cũng không khó chịu, tối hôm đó còn đi mua quà trong mưa.
Nhưng sau đó Phó Hướng Ngung không đến nữa.
Anh không biết mình sai ở đâu. Có phải không nên hỏi hắn câu đó, không nên mở miệng khi hắn tắm, không nên nói nhỏ nhẹ như muỗi…
Có phải mình đã bị cậu ấy ghét rồi không…
…
Đầu tháng Mười Hai, trường tổ chức lễ kỷ niệm 300 năm ngày thành lập.
Họ mời hơn một nghìn khách, tình nguyện viên không đủ, ban tổ chức liền điều động lao công phụ trách công tác chuẩn bị và phân phát vật tư.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Thu Trì đẩy vài xe nước khoáng đến hội trường, rồi cùng người khác dỡ nước xuống.
Một người phụ trách đến xem, rồi chỉ Thu Trì và hai lao công khác: “Các anh giúp mở nước khoáng ra, rồi đặt ở các bàn trống trong hội trường.”
“Mỗi bàn đều cần à?”
“Đúng rồi. Thời gian gấp lắm, mỗi người phụ trách hai hàng, còn lại tôi gọi thêm người.”
Thu Trì đặt được nửa chừng, thì khách mời và đại diện sinh viên đến.
Thu Trì thấy Phó Hướng Ngung trong đám người, anh chỉ liếc mắt về phía đó, rồi cúi đầu tiếp tục đặt nước.
Lúc quay lại kho lấy nước, vừa đi ra khỏi kho không xa, Thu Trì bị một người đàn ông từ chỗ rẽ lao ra đụng mạnh.
Thu Trì suýt làm rơi thùng nước, dù là đối phương đụng vào mình, anh vẫn nói: “Xin lỗi…”
Thu Trì nghe thấy tiếng cười khinh miệt.
Anh ngẩng đầu, thấy người đó cười nham hiểm: “Mù à?”
Thu Trì sẽ không bao giờ quên khuôn mặt này.
Giây tiếp theo, Cừu Ngạn Minh từ chỗ rẽ đi ra, gã cười, rồi nói: “Cảnh Địch, làm gì thế, lớn tuổi rồi còn bắt nạt các em sinh viên?”
“Tao bắt nạt nó à?” Cảnh Địch nói, “Đường rộng thế này mà nó cứ đ.â.m vào tao, không biết muốn làm gì.”
Cừu Ngạn Minh chặn đường Thu Trì, giọng nhẹ nhàng, như người quen gặp nhau: “Lâu rồi không gặp, Thu Trì.”
“Làm công nhân vệ sinh trong trường sao rồi?” Gã cười kỳ quái, “Thoải mái chứ? Như ở nhà vậy? Beta các anh nên làm vậy mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau/76.html.]
Cảnh Địch ở phía sau vỗ mạnh vai gã: “Vốn dĩ không nên nhận mấy Beta này, nếu không phải bộ giáo dục quy định, cần mấy Beta để làm bộ làm tịch, mấy tên hạ đẳng này làm sao đỗ đại học được.”
Nói đến đây, gã ta nhìn chằm chằm vào mắt Thu Trì: “Tuyến thể chắc vẫn ổn chứ?”
Cuối cùng Thu Trì ngẩng đầu nhìn gã.
Cảnh Địch cười lớn, rồi nhìn Cừu Ngạn Minh, hơi bất mãn nói: “Mẹ kiếp, hồi đó bà điên đó cứa một đường dài trên eo tao, khâu phải hai mươi mũi, không bỏ tù bà ta thì thật tiện cho bà ta.”
May lúc đó người bị đ.â.m không phải là Cừu Ngạn Minh, nếu không thì sẽ không dễ dàng bỏ qua, con trai hiệu trưởng trường này được cưng chiều như mạng, dù chỉ làm trầy da Thái tử, cũng phải trả giá bằng “mạng sống”.
“Làm gì mà nhìn tao thế,” Cảnh Địch như phát hiện điều gì thú vị, “Muốn đánh tao à? Ngồi tù chưa chán à?”
Thu Trì luôn kìm nén sự tức giận, các ngón tay nắm chặt chai nước. Nhưng dù có đánh, anh cũng không thắng được hai Alpha này, lại mất việc làm ổn định.
Khi nói chuyện, Cừu Ngạn Minh đột nhiên kéo khẩu trang của anh xuống, Thu Trì tránh né, lại đụng vào Cảnh Địch.
“Gần đây tao đang theo đuổi một cô gái,” Cừu Ngạn Minh nói, “Cô ta rất kiêu, cứ khiêu khích tao rồi lại từ chối.”
“Nghe nói hai người từng hẹn hò à? Đến thư viện, rất lãng mạn,” gã khinh miệt liếc Thu Trì, “Sao cô ta lại chọn mày chứ, không phải mày cứ bám lấy cô ta à?”
Thu Trì vẫn im lặng.
Nghe Cừu Ngạn Minh nhắc đến cô gái đó, Thu Trì đoán gã có thể là bị cô ta đá, nên tìm anh để trút giận.
Cảnh Địch lại đẩy anh: “Anh Cừu hỏi mày đấy, câm à?”
Cô gái đó là bạn học đại học của anh, một Omega cấp B, cả hai đều rất giỏi, thường cùng nhau làm bài tập, rất ăn ý.
Mục tiêu tương tự khiến họ có nhiều đề tài chung, có lẽ cả hai đều có chút hảo cảm với nhau, lúc đó họ rất thân thiết, thậm chí còn đùa sẽ chọn cùng một người hướng dẫn.
Cho đến khi anh gặp chuyện.
Cô ấy không tránh né anh, thậm chí còn tích cực giúp anh tìm luật sư, nhưng không có luật sư nào ở Bắc Kinh dám nhận vụ án này, gia đình anh cũng không có tiền thuê luật sư giỏi. Cô rất tức giận, còn đăng bài lên mạng.
Sau đó có lẽ bị người hướng dẫn cảnh cáo, dưới áp lực của trường, cô ấy xóa hết bài viết. Thu Trì không muốn liên lụy đến cô, sau đó cô có tìm anh vài lần, anh cũng không trả lời.
Từ đó hai người không liên lạc nữa.
…
Trong hội trường.
Phó Hướng Ngung nghe thấy người phụ trách hỏi giáo viên: “Hai cậu phụ trách hai hàng đó đâu rồi?”
Giáo viên đó nói: “Hình như thấy có hai người đi tìm họ, có lẽ có việc.”