OẢN NHI - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:49:13
Lượt xem: 1,944
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa viện, đến ngẩn . Mãi mới hồn, bước nhanh đến gần .
“Dạo trời oi bức, cứ chờ trong phòng là , lỡ trúng nắng thì .”
Ta khẽ , ánh mắt dịu dàng:
“Oản nhi chỉ sớm trông thấy thôi.”
Nhận thở của dần trở nên gấp gáp, lập tức xoay , đích dâng lên một chén bánh ướp lạnh.
Vị Thẩm Vân Sơ lạnh lùng như băng mặt ngoài, giờ nét mặt ôn hòa đến kỳ lạ.
Ta thừa thế :
“Nghe chùa Quảng Phúc thanh tĩnh vắng vẻ, là nơi tránh nắng . Mai nghỉ, đưa Oản nhi cùng ?”
Chưa hết, lắc đầu từ chối:
“Hoàng thượng mới đăng cơ, bên ngoài vẫn còn loạn lạc, nên khỏi thành.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Ta bèn níu tay áo nũng:
“Cầu xin mà, với Oản nhi nhất… Oản nhi bí trong phủ, tay còn nổi cả ban đỏ đây .”
Ta vén tay áo, lộ làn da trắng nõn mịn màng.
Từ khi và cùng huyết thống, mấy chuyện thế … càng lúc càng dễ .
Hắn đến ngây dại, dụ dỗ một hồi cũng chỉ đành gật đầu đồng ý, nhưng vẫn dặn dò kỹ lưỡng đeo mạng che mặt, tiếp xúc với lạ.
Suốt dọc đường, lòng thấp thỏm, ghé tai Tiểu Tước hỏi thêm một lượt xem nàng đúng như lời dặn .
Tiểu Tước gật đầu chắc nịch:
“Biểu tiểu thư bảo dùng bạc trong phủ kẻo đại nhân nghi ngờ, nô tỳ chạy tận Nam thành đem cây trâm cầm. Loại cao phục linh mua cũng là hàng nhất.”
“Nói thật thì… trong phủ nô tỳ từng đại nhân thích ăn cao phục linh bao giờ.”
Ta vén rèm xe ngoài — xe ngựa đến chân núi nơi chùa Quảng Phúc tọa lạc. Dân cư thưa thớt, ven đường chỉ còn vài lão nông dân bán trái cây.
Bọn họ đội nón rơm rộng vành, tay áo vén cao để lộ bắp tay thô to.
Chỉ thôi cũng — hạng nhà nông đói kém thể nuôi vóc dáng .
Ta buông rèm, khẽ bật .
Thẩm Vân Sơ thích ăn chẳng quan trọng. Quan trọng là — Tống Chiêu luôn thích ăn điểm tâm tự tay .
Ba mươi quân Tống phủ đều c.h.ế.t, Tống Chiêu thể nghi ngờ?
Cây trâm đem cầm là do tặng. Cao phục linh cũng là món yêu thích.
Ta đang đ.á.n.h cược — cược rằng nhất định đang tìm .
Quả nhiên cần đợi lâu, ngoài xe ngựa vang lên tiếng của Tống Chiêu.
Phu xe hẳn nhận ám hiệu, lập tức đ.á.n.h xe đổi hướng, né tránh Tống Chiêu.
Tiếng giữa và Thẩm Vân Sơ rõ, bèn thò đầu khỏi rèm, cất tiếng:
“Huynh trưởng, chuyện gì ?”
Tống Chiêu thúc ngựa xông đến, giọng mang theo lửa giận:
“Thẩm Vân Sơ! Ngươi còn gặp qua Oản nhi? Rõ ràng là giấu nàng !”
Thẩm Vân Sơ cũng cưỡi ngựa đuổi theo, sức ngăn cản. Thị vệ hai bên đều về phía chủ t.ử , lập tức hỗn loạn một trận.
Ta thừa cơ đá phu xe xuống ngựa, rút cây trâm cắm m.ô.n.g ngựa.
Con ngựa hoảng loạn, kéo theo và Tiểu Tước lao về phía như bay.
Tống Chiêu và Thẩm Vân Sơ đuổi theo ngay, vội vàng giải cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/oan-nhi/chuong-8.html.]
Phải đến khi ngựa lạc khu phố náo nhiệt, Tống Chiêu mới đuổi kịp, ghìm cương cứu khỏi xe.
“Oản nhi, cuối cùng cũng tìm …”
Ta giữ thăng bằng, tháo mạng che mặt, cúi hành lễ:
“Đa tạ tướng quân cứu giúp.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng trầm trồ:
“Trời ơi, cô nương thật là khuynh quốc khuynh thành!”
“Không là thiên kim nhà ai, dung mạo đúng là tuyệt sắc giai nhân!”
Thẩm Vân Sơ sắc mặt đại biến, kéo , che gương mặt — nhưng muộn.
Đoan Vương bước đến, hỏi thẳng Thẩm Vân Sơ:
“Thẩm đại nhân, vị cô nương là ai ?”
Chưa đợi đáp, Tống Chiêu chắp tay:
“Nàng là ruột của Thẩm Vân Sơ, từ Lư Châu tới kinh thành tháng .”
Thẩm Vân Sơ mặt cắt còn giọt máu, c.ắ.n răng gật đầu:
“Vâng… đúng là của thần.”
Đoan Vương ha hả, vỗ vai :
“Muội ngươi dung mạo khuynh thành, ắt sẽ phúc phần lớn.”
Và lời đó… ứng nghiệm nhanh.
Ba ngày , chiếu thư ban hôn của Hoàng thượng truyền đến — sắc phong trắc phi của Đoan Vương.
Tất cả toan tính, vất vả của — quả nhiên uổng phí.
Thẩm Vân Sơ ngoài sân viện, đến khi trăng đen gió lớn vẫn cứ đó như pho tượng đá.
Ta ngáp dài liên tục vì buồn ngủ, nhưng dám ngủ.
Dụi mắt, sai gọi .
Vừa bước , thấy tiếng thút thít, vội vàng bước tới mép giường, thấp giọng dỗ dành:
“Oản nhi, ngày mai sẽ triều xin chỉ — hủy hôn sự . Muội thể gả cho tên vương gia ăn chơi !”
Ta nức nở xoay , để lộ nửa khuôn mặt ướt đẫm nước mắt như hoa lê đẫm mưa.
“Huynh trưởng chớ … kháng chỉ là trọng tội, Oản nhi thấy bệ hạ trách phạt… chỉ thể trách Oản nhi mệnh khổ mà thôi…”
Ta hao hết tâm cơ mới giành kết quả hôm nay — thể để phá hỏng?
Lần đầu tiên, Thẩm Vân Sơ lộ vẻ mặt đầy phẫn hận:
“Nếu chức quan của cao hơn một chút, dám tự tiện xin thánh chỉ ban hôn!”
Hoàng đế lên ngôi, Thẩm Vân Sơ cũng lập ít chiến công. Theo lý mà , lẽ chức tước hề thấp.
Thế mà đến khi luận công ban thưởng, chỉ một chức ngũ phẩm nhàn tản, ngay cả thuộc hạ ngày cũng ban cho chức quan cao hơn .
Ta cũng hận.
Nếu chức vị cao hơn, thì chỉ thể một trắc phi!
Tính tới tính lui, rốt cuộc… vẫn chỉ là cho .
Ta lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe càng thêm đáng thương.
“Không trách … mẫu của đương kim hoàng thượng xuất hèn kém, khi còn sống thường các phi t.ử nhà danh môn ức hiếp, nên bệ hạ bây giờ vốn thuận mắt những gia tộc lớn. Huynh là liên lụy bởi Tạ thị ở Lạc Dương mà thôi.”