OẢN NHI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:49:09
Lượt xem: 2,376

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Chiêu tuấn sáng rỡ, chạy nhảy mang theo khí thế dạt dào, hái một bó hoa dại đưa cho .

 

Dù chẳng tinh xảo gì, nhưng nét thú vị riêng.

 

“Ta thấy hoa liền nhớ đến . Muội còn hơn hoa nhiều.”

 

Ánh mắt đơn thuần rạng rỡ, khi thì dường như chẳng chứa nổi điều gì khác.

 

Trong lòng ngổn ngang trăm mối, tay khẽ bóp nát đóa hoa đang cầm trong tay.

 

Tống Chiêu nghi hoặc hỏi:

 

“Muội thích ? Vậy sẽ bảo tìm loài hoa hơn.”

 

Ta khẽ khổ:

 

“Không thích… chỉ là nghĩ đến cô thế cô, liền kìm mà sinh lòng buồn bã.”

 

Tống Chiêu xuống bên , lúng túng dỗ dành:

 

“Muội đừng sợ, cứ coi là ca ca ruột, sẽ bảo vệ cả đời.”

 

“Huynh bậy, ca ca ruột cũng thể theo cả đời. Ta sớm muộn gì cũng gả mà.”

 

Đột nhiên, Tống Chiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y , trong mắt là tình ý đong đầy sắp tràn ngoài:

 

“Oản nhi , mấy ngày qua chắc cũng thật lòng yêu mến . Từ cái đầu tiên, thích .”

 

Ta cúi đầu, ráng ép vài giọt nước mắt, hất tay .

 

“Từ xưa việc hôn nhân đều do phụ mẫu định đoạt, mai mối đến nhà. Hôm nay đường đột như thế, chẳng là xem thường ?”

 

“Không, ! Ta yêu thương Oản nhi từ tận đáy lòng! Ta sẽ lập tức thư cho Vân Sơ xin cưới ! Oản nhi , chờ nhé!”

 

Hắn bật dậy chạy , hấp tấp đến mức vấp một cú ngã sấp mặt, đầu ngốc với .

 

Chạy nửa đường còn , đầu vướng mấy cọng cỏ.

 

“Oản nhi , vẫn nên đưa về phủ .”

 

Ta dùng khăn che miệng, bật thành tiếng.

 

Mấy ngày liên tiếp, tâm tình vô cùng thoải mái.

 

Cho đến khi Tiêu di nương chạy đến mặt, vênh váo châm chọc:

 

“Ngươi vui mừng sớm quá . Tống tiêu tướng quân vị hôn thê từ , là thiên kim thế gia, hạng thứ nữ nhỏ bé như ngươi thể mơ tưởng?”

 

Nàng còn may hơn cả phụ , Định Viễn tướng quân — kẻ dẫn đầu tàn sát cả thành — để mắt tới, nên giữ mạng.

 

Giờ đây xiêm y sặc sỡ, đầu cài đầy châu ngọc vàng bạc, còn rực rỡ hơn thời còn ở trong phủ.

 

“Nếu điều, thì sớm thuận theo Định Viễn tướng quân . Bằng , đợi phu nhân của Tống tiểu tướng quân cửa , ngươi cũng chẳng ngày yên .”

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Ta vẫn tựa lan can, thả nhúm mồi xuống hồ cho cá.

 

“Ngươi chuyển sang nghề tú bà khi nào ? Cái tên Định Viễn tướng quân — răng hô môi dày, mặt đầy thịt mỡ — thế mà ngươi cũng nuốt trôi cho .”

 

Phụ tuy là kẻ tiểu nhân giả dối, nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ đoan chính, mang chút phong thái nho nhã.

 

Tiêu di nương đúng là giỏi nhịn.

 

Nàng tức đến đỏ mắt, chỉ tay mắng:

 

“Ngươi thì là thứ gì, đồ rắn độc hai mặt! Trước bày chuyện đặt điều với phụ ngươi hại , giờ quyến rũ Tống tiểu tướng quân! Ta vạch trần ngươi mới !”

 

Tống tiểu tướng quân chỉ tuấn tú hơn hẳn Định Viễn tướng quân, mà gia thế cũng cao hơn một bậc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/oan-nhi/chuong-4.html.]

 

Tiêu di nương chẳng hơn bao nhiêu tuổi, giờ chỉ thể danh phận bám theo một lão già, dĩ nhiên cam tâm thấy thể gả danh môn vọng tộc.

 

Ta chẳng giận, chỉ mỉm , ghé sát nàng :

 

“Ta khuyên ngươi nên điều một chút. Mai gả Tống gia , đến tư cách xách giày cho , ngươi cũng .”

 

“Cho dù chỉ là …” — đưa mắt lướt nàng từ đầu đến chân, che miệng — “thì cũng còn hơn cái phận một nữ nhân hầu hạ hai chồng như ngươi.”

 

“Ngươi…!”

 

Nàng nhấc tay, lập tức tỏ vẻ kinh hoàng lùi , ngửa rơi thẳng ao sen.

 

Tống Chiêu phi tới, nhảy xuống nước kéo lên.

 

Ta mềm mại tựa lòng , khẽ c.ắ.n nhẹ đôi môi đỏ mọng:

 

“Tống Chiêu ca ca… cứu Oản nhi một nữa …”

 

Hắn gì, chỉ bế lên, sải bước đưa về phòng.

 

Cho đến khi đại phu bắt mạch kê t.h.u.ố.c xong xuôi, vẫn im lặng một lời.

 

Sau khi nha hầu hạ uống thuốc, Tống Chiêu mới chợt cất tiếng:

 

“Ta đều thấy cả .”

 

Tim như rơi xuống đáy vực.

 

Ta gượng :

 

“Tống Chiêu ca ca đang ? Oản nhi hiểu.”

 

“Ta thấy rõ — là chọc giận nàng , tự ngã xuống hồ.”

 

Tống Chiêu hỏi .

 

Suýt nữa thì bật thành tiếng.

 

Hắn ngây thơ đến mức nào, mà nhận những ngày qua Tiêu di nương từng bước từng bước dồn ép ? Nếu chỉ lùi nửa bước, khi ép lên giường của Định Viễn tướng quân .

 

Tống Chiêu :

 

“Oản nhi, luôn cảm thấy ở ngay mắt, nhưng như cách xa tận chân trời. Vì thể tin thêm một chút?”

 

Tin đây?

 

Ta mới từ miệng Tiêu di nương — thì vị hôn thê từ lâu.

 

Ta nghiêng sang một bên, vài giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống.

 

Tống Chiêu sải bước tới bên giường, đưa tay lau nước mắt cho , sợ đường đột mạo phạm.

 

“Ta sai đ.á.n.h Tiêu di nương hai mươi trượng, đuổi khỏi thành. Chuyện hôm nay sẽ ai đến.”

 

“Oản nhi… cái hôn ước chỉ là lời đùa khi còn nhỏ, thể coi là thật. Nay trong lòng, ngày mai sẽ thư cho phụ mẫu, xin họ tác thành cho chúng .”

 

Nói đến chỗ thâm tình, khẽ kéo tay áo :

 

“Ta sẽ đối xử với thật suốt cả đời. Oản nhi, đừng nghi ngờ nữa.”

 

Hắn trách hãm hại Tiêu di nương, chỉ giận gặp khó khăn mà một lời, trong mắt đầy ắp thương xót.

 

Lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Đây là đầu tiên, mặc kệ đúng sai, vẫn kiên định chọn về phía .

 

 

Loading...