Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:52:09
Lượt xem: 9
Thành hôn được hơn ba năm, đôi khi Tang Yểu vẫn khẩn trương trước mặt Tạ Uẩn. Rõ ràng còn chưa bắt đầu làm gì nhưng gương mặt trắng nõn của thiếu nữ đã bắt đầu phiếm hồng.
Dưới ánh mắt trầm lặng của nam nhân, Tang Yểu chậm rãi bước tới, cúi thấp đầu, chủ động nói sang chuyện khác nói: “… Sao chàng lại hung dữ với Chíp Chíp như vậy.”
Tạ Uẩn ôm lấy eo nàng, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xuyên qua lớp vải mỏng, vuốt ve chiếc eo thon của nàng. Hắn bình tĩnh nói: “Ai bảo nó không nghe lời.”
“Nó đã hai tuổi, nàng không nên chiều chuộng nó quá nhiều.”
Khi nói chuyện, bàn tay nam nhân đã thuần thục cởi y phục của nàng. Y phục mùa hè rất mỏng, nhẹ, trong phòng tối om, chỉ có vài ánh chiều tà lọt vào, nhưng cũng không thể tăng thêm ánh sáng cho căn phòng tối tăm.-
Đôi vai trần của thiếu nữ dường như phát ra ánh sáng trong bóng tối. Mái tóc đen nhánh được búi lên. Tạ Uẩn cúi đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
Nhưng chỉ một lát sau, áo choàng màu hồng chồng chất trên mặt đất. Tạ Uẩn đứng thẳng người, ôm thắt lưng Tang Yểu, xoay người nàng lại.
Thắt lưng Tang Yểu chạm vào cạnh bàn cứng rắn. Tạ uẩn nâng chân nàng từ phía sau, dễ dàng đặt Tang Yểu lên chiếc bàn gỗ đàn hương đen nhánh.
Hai chân Tang Yểu lơ lửng, cũng không xa lạ với loại tư thế này.
Tạ Uẩn thong thả, ung dung cởi dải lụa sau lưng nàng. Động tác cực kỳ nghiêm túc lại thong thả. Mỗi khi làm loại chuyện này, Tang Yểu nhìn thấy khuôn mặt cấm dục lại lãnh đạm của hắn lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng co ngón chân lại, dời ánh mắt đi, không đối diện với hắn, nhỏ giọng trả lời: “Ta không chiều chuộng con. Là do chàng yêu cầu quá cao.”
Khi Chíp Chíp còn nhỏ, Tạ Uẩn đối xử với con bé vô cùng cẩn thận. Quả thật là sủng ái như hòn ngọc quý trên tay. Thời gian hắn chăm sóc Chíp Chíp thậm chí còn nhiều hơn so với Tang Yểu.
Chỉ là về sau khi Chíp Chíp lớn hơn một chút. Đặc biệt là sau hai tuổi, Tạ Uẩn càng ngày càng nghiêm khắc với bé.
Tang Yểu chỉ muốn Chíp Chíp khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên nhưng Tạ Uẩn lại nuôi Chíp Chíp giống như nuôi dưỡng tiểu hoàng tử, yêu cầu vô cùng cao.
Áo lót chất đống trên thắt lưng Tang Yểu. Nàng rụt bả vai lại, theo bản năng dựa vào trên người Tạ Uẩn, ngăn lại một số động tác của hắn.
Tạ Uẩn ôm bả vai nàng, cúi đầu cẩn thận quan sát, sau đó tán thưởng nói: “Thật là đẹp mắt.”
“……”
Làm như lần đầu tiên nhìn thấy không bằng.
Tang Yểu cảm thấy như vậy có chút dày vò, nàng nói: “Chàng đừng nhìn nữa.”
Nàng lại nói: “Con vẫn còn nhỏ, chàng còn không thèm khen nó.”
Tạ Uẩn nói: “Có cái gì tốt mà khen. Ngay cả nhìn mặt đoán ý cũng không biết.”
Hắn và Tang Yểu đã lâu không gặp, buổi tối khi đi ngủ còn phải kẹp thêm một củ cải nhỏ ở giữa. Điều này đặt lên trên người người nào cũng sẽ không hài lòng.
Nhưng Tang Yểu lại không vui.
Tạ Uẩn đang nói cái gì đó? Hai tuổi, ngay cả nói còn chưa rõ ràng. Làm sao có thể nhìn mặt đoán ý. Hắn còn không biết xấu hổ mà nói ra.
Tang Yểu nhăn mặt, bắt đầu cố gắng nhớ lại lúc mình hai tuổi nhưng nàng nghĩ mãi cũng không ra. Chỉ biết khi bản thân bốn, năm tuổi còn thích ngồi xổm nghịch bùn. Sao có thể nhìn mặt đoán ý.
Mà ngược lại Chíp Chíp, một hài tử hai tuổi, tuy không thể nói rõ ràng nhưng đã có thể đọc thuộc lòng nhiều bài thơ.
Mỗi khi học thuộc một bài, bé con đều sẽ vô cùng vui vẻ tới tìm nàng sau đó đắc ý nói: “Chíp Chíp đã thuộc lòng rồi ạ, con muốn khen thưởng!”
Tang Yểu hỏi bé: “Con muốn khen thưởng cái gì?”
Hài tử bình thường đều sẽ muốn nhân cơ hội này ra ngoài chơi hoặc là xin chút đồ ăn. Nhưng Chíp Chíp sẽ chỉ ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn Tang Yểu, sau đó giơ cánh tay mập mạp, ngắn ngủn chỉ vào gương mặt trắng nõn của mình, nghiêm túc nói: “Con muốn mẫu thân hôn con.”
Tang Yểu nhớ tới điều này thì không nhịn được nhếch khóe môi.
Lúc này nam nhân đột nhiên bóp cằm nàng. Tang Yểu bị bắt phải ngẩng đầu lên. Nam nhân híp mắt, bất mãn nói: “Nàng còn có thể phân tâm sao?”
Bởi vì Tạ Uẩn bóp mặt nàng, thiếu nữ không tự chủ nhẹ nhàng được chu lên. Miệng nàng nói không rõ: “Ta không có.”
Tạ Uẩn hừ lạnh một tiếng, nói: “Nàng đang nghĩ cái gì thế?”
Tang Yểu giơ tay nắm lấy cánh tay Tạ Uẩn. Hắn vốn không dùng nhiều sức, Tang Yểu chỉ cần hơi tránh một chút Tạ Uẩn đã buông lỏng tay.
Tay nam nhân đặt ở dưới cằm Tang Yểu. Ngón tay cái chạm vào đôi môi ướt át của nàng, Tang Yểu vươn đầu lưỡi l.i.ế.m theo bản năng.
Động tác của Tạ Uẩn hơi dừng một chú. Tang Yểu nhẹ giọng dỗ dành hắn, nói: “Đương nhiên là đang nghĩ tới chàng rồi.”
Tang Yểu buông tay hắn ra sau đó chủ động thẳng eo ôm lấy cổ hắn, muốn hôn hắn.
Bởi vì vóc người Tạ Uẩn cao, bình thường khi nàng ngồi ở trên bàn, Tạ Uẩn phải hơi cúi đầu một chút thì nàng mới có thể hôn được hắn. Nhưng hôm nay Tạ Uẩn không chịu phối hợp với nàng.
Tang Yểu chỉ có thể chạm vào cằm hắn. Nàng nhíu mày, nói: “Chàng đang làm gì vậy?”
Tạ Uẩn cụp mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Tức giận.”
Nhưng hắn không có chút bộ dáng tức giận nào, động tác trong tay cũng không dừng lại chút nào.
Tang Yểu: “…… Chàng tức giận cái gì?”
Tạ Uẩn nói: “Ngày hôm qua nàng có thể ngủ cùng với ta. Vì sao nàng không tiễn nó đi?”
Không chỉ ngày hôm qua, hôm trước cũng vậy.
Hắn trở về đã 5 ngày. Người ta đều nói tiểu biệt thắng tân hôn nhưng hắn trở về đã mấy ngày nay, mỗi buổi tối Tang Yểu đều luyến tiếc Chíp Chíp.
Thế cho nên đến tận hôm nay mới tiễn Chíp Chíp đi.
Mỗi ngày buổi tối giữa hai người bọn họ đều có một đứa nhỏ mập mạp kẹp ở giữa, một lúc thì ôm Tang Yểu, một lúc lại quay sang ôm hắn. Rõ ràng tuổi còn nhỏ, lời nói chưa rõ ràng nhưng cái miệng nhỏ có thể bô ba trò chuyện một canh giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-164.html.]
“Nàng không nhớ ta sao?”
Tang Yểu: “……”
Tang Yểu không hề nhớ hắn, Tạ Uẩn đã trở về mấy ngày nay. Mỗi ngày nàng đều có thể nhìn thấy hắn, thỉnh thoảng còn có thể ôm, hôn. Nỗi nhớ của nàng rất nhanh đã được giảm bớt.
Nhưng dường như Tạ Uẩn không nghĩ như vậy. Đại khái hắn không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Nỗi nhớ của hắn có lẽ phải ngủ một giấc mới có thể giảm bớt.
Tang Yểu đã sớm hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, tranh cãi với hắn cũng vô ích, dù sao nàng nói như thế nào cũng không thể nói được hắn.
Nàng dựa vào trong lòng n.g.ự.c Tạ Uẩn, nói sang chuyện khác: “Trời tối rồi.”
Tạ Uẩn im lặng một lát, dường như không bị d.a.o động bởi lời ám chỉ của nàng. Hắn tiếp tục nói: “Đừng vội, cũng xin đừng cố gắng trốn tránh câu hỏi của ta.”
Tang Yểu không để ý tới hắn. Nàng giơ tay lên, ngón tay dừng lại ở trên n.g.ự.c nam nhân, nàng nói: “…… Chàng không quý trọng thời gian một chút sao.”
Sức lực trên tay Tạ Uẩn mạnh hơn một ít, hầu kết hắn lăn lộn nhưng hắn vẫn chưa nhúc nhích.
“Nàng ——”
Lời còn chưa dứt, bàn tay Tang Yểu đặt ở trên n.g.ự.c hắn, dừng ở chính xác một nơi không nên để trên n.g.ự.c hắn.
Tạ Uẩn lập tức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Tang Yểu thản nhiên không thèm để ý: “Chỉ cho chàng chơi đùa ta, không cho ta chơi đùa chàng sao.”
Tạ Uẩn đen mặt nói: “Đợi lát nữa sẽ cho nàng chơi đùa.”
Tang Yểu đã sớm không chịu nổi sự trêu chọc chậm rãi của hắn như vậy. Nàng thuận thế ôm cổ hắn, đôi chân dài mảnh khảnh quắp chặt lấy hắn, ngửa đầu nhẹ giọng nói: “Chàng thật sự không định hôn ta sao?”
…………
Chờ Tang Yểu ngủ một giấc ngủ, tỉnh dậy thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Tạ Uẩn đã dậy sớm tiến cung còn chưa trở về. Nàng ngồi ở trên giường sửng sốt một lát mới nhấc chăn lên. Nàng vừa mới cử động đã cảm thấy cơn đau nhức truyền tới, chân cũng rất mỏi.
Nàng cau mày, âm thầm mắng Tạ Uẩn ở trong lòng hồi lâu.
Vừa mới rửa mặt xong, cửa phòng đã có tiếng đập cửa bùm bụp. Giọng nói non nớt của tiểu nữ hài vang lên từ bên ngoài: “Mẫu thân, mẫu thân!”
“Mẫu thân lười biếng, phải rời giường rồi!”
Sau khi Hoài Mộng nhận được sự đồng ý thì tiến lên mở cửa phòng ra, nói: “Hôm nay tiểu thư dậy sớm vậy.”
Chíp Chíp ngửa đầu nói: “Chào buổi sáng, Hoài Mộng cô cô!”
Trái tim Hoài Mộng cũng sắp tan chảy, nụ cười càng thêm dịu dàng,, nói: “Tiểu thư mau vào đi.”
Tang Yểu ngồi ở trước gương đồng, nàng nhìn từ trong gương thấy bánh bao trắng Chíp Chíp đang chạy về phía nàng, không nhịn được bật cười.
Nàng quay người lại, Chíp Chíp ôm chặt Tang Yểu nói: “Mẫu thân hôm nay dậy muộn.”
Tang Yểu nói: “Mẫu thân không cẩn thận ngủ quên mất.”
Chíp Chíp liếc mắt nhìn mặt trời đã mọc bên ngoài, nói: “Không sao, mẫu thân không phải đọc sách, có thể lười biếng.”
Tang Yểu ngồi xổm người xuống, nhéo một chút khuôn mặt bụ bẫm của Chíp Chíp, nói: “Hôm nay tiểu Chíp Chíp có dự định gì không?”
Chíp Chíp lắc khuôn mặt nhỏ nói: “Con phải học thuộc sách.”
Bé con oán giận nói: “Phụ thân thật phiền phức.”
“Đào Đào tỷ tỷ nói, khi tỷ ấy hai tuổi, mỗi ngày đều có thể đi ra ngoài chơi.”
Đứa nhỏ hai tuổi nói rất nhiều, bé sờ lên má phải mình, nói: “Ngày hôm qua, lúc phụ thân gần đi cũng không thơm con. Con rất thương tâm.”
“Nếu mẫu thân bù lại thì tốt rồi.”
Tang Yểu hôn lên khuôn mặt nhỏ của Chíp Chíp một cái, sau đó dỗ dành con bé: “Có thể phụ thân bận nên quên mất. Phụ thân thích Chíp Chíp nhất.”
Chíp Chíp hào phóng nói: “Vậy con sẽ tha thứ cho người!”
“Đợi lát nữa, phụ thân trở về, con muốn……”
Còn chưa nói xong, Chíp Chíp lại chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn thấy vết đỏ trên cổ Tang Yểu.
Đôi mắt đứa nhỏ rất nhanh đỏ lên, bé mím môi, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân bị thương rồi.”
Tang Yểu sửng sốt một chút, sắc mặt có chút xấu hổ. Nàng ôm tiểu Chíp Chíp nói: “Ta không bị thương.”
“Đây là đêm qua có một con muỗi rất to cắn, không đau.”
Chíp Chíp thầm nghĩ đỏ như vậy, sao có thể không đau.
Bé con ngừng rơi nước mắt, nói: “Con muỗi to đã chạy thoát sao ạ?”
Tang Yểu nói: “Chạy mất rồi.”
Chíp Chíp tức giận nói: “Đập c.h.ế.t nó!”
“Nếu là Chíp Chíp, nhất định con có thể bắt được.”
“Phụ thân thật vô dụng!”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra, Tạ Uẩn toàn thân y phục đen, thân hình thẳng tắp đứng ở cửa.