Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:46:44
Lượt xem: 8
Sau khi trải qua chuyện này, cho dù Tạ Uẩn không muốn cũng cần phải ở trong nhà nghỉ ngơi vài ngày.
Lúc gần đi đại phu còn nói không nên quá mệt nhọc, nhưng có lẽ bởi vì chuyện này nên suốt một buổi trưa Tạ Uẩn cũng chưa hề nghỉ ngơi. Ngay cả Lục Lệ cũng đến đây một chuyến.
Chờ đến khi chạng vạng, Tạ Uẩn mới trở về từ thư phòng.
Tang Yểu đã chờ hắn nửa ngày.
Hắn vừa vào cửa thì Tang Yểu tri kỷ bưng một đĩa bánh tròn nhỏ đặt ở trước mặt hắn, có thể nhìn ra được là bánh có hình dạng con bướm nhỏ.
Ngoài ra có thể nhìn ra được là người nắn chúng nó đã rất cố gắng.
Tạ Uẩn đã rất quen với cái này, hắn vừa muốn giơ tay lên thì thiếu nữ cầm lấy một cái lên đặt ở bên miệng hắn.
Động tác của Tạ Uẩn dừng lại một chút, sau đó hắn cắn một ngụm.
Tang Yểu ngồi ở bên cạnh hắn, đầu ngón tay đụng phải môi của hắn, nàng còn nhắc mãi nói: “Có lẽ nhìn trông không giống con bướm, nhưng…… ta chỉ có thể nặn được thế này thôi.”-
Tạ Uẩn ân cần nói: “Tuy rằng không đẹp lắm nhưng ăn rất ngon.”
Tang Yểu nhìn về phía cánh tay của Tạ Uẩn, tay của hắn vốn dĩ rất đẹp. Lần này miệng vết thương kéo dài tới tận cổ tay, cũng không biết sau này có để lại sẹo không? Thật ra Tạ Uẩn có rất nhiều cách không cho nàng xem, nhưng giờ phút này hắn đang tùy ý đặt cánh tay bị thương ở trên bàn, vẫn luôn chưa từng động đậy.
Cho đến khi sự đau lòng trong mắt của thiếu nữ rõ ràng đến mức giống như lại muốn khóc nữa thì hắn mới nói: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Tang Yểu nghĩ thầm mới đâu phải thế.
Trên đời này không có người nào là không sợ đau, người này chỉ là quá thích giả bộ thôi. Khi thoa thuốc nàng sắp phải bị dọa c.h.ế.t rồi nhưng hắn chỉ hơi nhăn mày lại, còn có thời gian cười nàng là con mèo hoa nữa.
Tuy rằng Tịnh Liễm cũng nói không có việc gì nhưng nàng không muốn Tạ Uẩn bị thương dù chỉ một chút.
Thậm chí nàng suy nghĩ nếu hôm nay nàng không chạy về phía hắn là được rồi. Lỡ như hôm nay Tạ Uẩn bị thương không phải là cánh tay mà là nơi khác thì nàng nên làm cái gì đây.
Tạ Uẩn hỏi: “Yểu Yểu, nàng đã hết tức giận chưa?”
Tang Yểu làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện này, nàng nói: “Ta không tức giận.”
Tạ Uẩn tựa lưng vào ghế ngồi, khóe môi cong lên một chút, chậm rãi nói: “Ngày hôm qua nàng không để ý đến ta, hôm nay ta ở chùa Minh Hoa vẫn luôn suy nghĩ làm sao để dỗ dành nàng.”
“Ta không phải muốn cướp cái khăn của nàng, ta chỉ rất thích con bướm của nàng.”
“Nàng lại không cho ta cho nên ta mới thẹn quá thành giận.”
Tang Yểu hơi ngượng ngùng khi nghe hắn nói, nàng nói: “…… Nhưng trước kia không phải chàng từng nói là không thích con bướm sao?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, giọng nói của hắn trầm thấp, lặng lẽ bay bổng ở trong bóng đêm.
“Nhưng ta thích con bướm do nàng thêu.”
Khi hắn nói nửa câu đầu thì Tang Yểu chỉ cảm thấy trái tim giống như bao vây bởi cái lồng vô hình, sau đó chậm rãi siết chặt lại, treo lên ở giữa không trung. Chờ sau khi hắn nói xong thì nàng mới dần dần nhẹ nhàng thở ra.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, khuôn mặt của nam nhân vẫn tuấn tú như cũ. Thật ra hắn vẫn luôn không hề thay đổi, vừa lạnh nhạt vừa kiêu ngạo.
Khi hắn dùng bộ dáng này nhìn xem người khác, đôi mắt không hề có bất kỳ cảm xúc gì, bình tĩnh nhìn xuống từ trên cao. Trong im lặng có loại cảm giác áp bách đang chờ đợi được tuyên án.
Ngay từ đầu nàng luôn cảm thấy sợ hãi.
Sau đó không biết bắt đầu từ khi nào mà nàng chỉ còn căng thẳng.
bây giờ cũng thế.
Nàng muốn hỏi một câu vậy chàng có thích ta không nhưng lại đột nhiên cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mặc kệ hắn trả lời như thế nào thì không thể thay đổi bây giờ được. Cái đáp án này, hắn nói hay không nói thật ra cũng không có gì khác nhau.
Tang Yểu xoay người lấy cái khăn tay thêu con bướm đêm qua ra rồi nói: “Tặng cho chàng.”
Tạ Uẩn rũ mắt nhìn, im lặng không nói.
Lại nhìn một cái, hắn vẫn rất muốn có.
Hắn nói: “Cái này thì thôi đi, lần sau nàng thêu con bướm khác cho ta là được rồi.”
Hắn nói xong rồi lại nói: “Bây giờ tới hôn ta.”
Tang Yểu nghe lời hôn hắn, ngay từ đầu Tạ Uẩn còn chỉ ngồi ở chỗ kia không hề di chuyển. Nhưng rất nhanh Tang Yểu đã bị hắn ôm lên, đặt lên trên bàn sách.
Tang Yểu hít hà một hơi rồi vội vàng nhìn xem cánh tay của hắn, Tạ Uẩn nhỏ giọng nói: “Ta không có việc gì.”
Tang Yểu vẫn không muốn, nàng giãy giụa muốn ngồi dậy, cẩn thận nghe theo lời của đại phu: “Đại phu đã nói chàng không thể mệt nhọc.”
Tạ Uẩn: “……”
Vạt áo của thiếu nữ hỗn loạn, để lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng. Hắn nhìn nàng chỉnh sửa quần áo lại ở trước mặt hắn, rất nhanh cái nốt ruồi kia đã bị che đậy.
Tạ Uẩn đè tay nàng lại, nhìn chằm chằm nàng nói: “Yểu Yểu, ta có một cách.”
Tang Yểu: “Hả?”
Tạ Uẩn dẫn nàng lên giường, hắn đặt cái tay bị thương kia của mình ở vị trí rất rõ ràng trước mặt Tang Yểu, sau đó nhỏ giọng nói: “Thật ra rất lâu trước đây ta đã chuẩn bị một món quà cho nàng nhưng vẫn luôn không thể tặng cho nàng.”
Tang Yểu nói: “Là cái gì vậy?”
Tạ Uẩn chỉ cái tủ đựng đồ trang trí, Tang Yểu đi qua, sau đó lấy một cái hộp gỗ phẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-143.html.]
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tạ Uẩn, nàng chậm rãi mở ra, đập vào mắt là một sợi dây xích lộng lẫy được khảm những viên đá quý màu lam, trông hơi phức tạp.
Tang Yểu chưa thấy qua sợi dây xích phức tạp như vậy, nàng không xác định nói: “Đây là…… Vòng cổ sao?”
Sắc mặt của Tạ Uẩn không hề thay đổi, nói: “Là quần áo.”
Tang Yểu bắt đầu một lần nữa xem kỹ chiếc vòng cổ trong tay.
Dây xích rất mỏng được làm bằng bạc, có khảm trân châu và những viên đá quý màu xanh lam được đính trên dây xích. Dưới ánh sáng dịu dàng của ánh nến trông nó vô cùng lộng lẫy.
Hộp gỗ rất lớn và vật ấy nằm ở trên đó, nếu nó là cái vòng cổ thì thật sự có hơi phức tạp và rất khó đeo.
Nhưng nếu nó là một bộ quần áo……
Rất hiển nhiên là nó và quần áo là hai thứ không hề có bất cứ liên quan gì với nhau.
Tang Yểu cầm nó lên, quay đầu lại nhìn Tạ Uẩn, nói lại lần nữa: “Chàng nói đây là cái gì?”
Hắn lặp lại: “Là quần áo.”
Tang Yểu nhăn mày lại, ánh mắt một lần nữa quay trở lại trên thứ này, nàng tùy tiện đùa nghịch một chút, hoàn toàn nhìn không ra được nên mặc như thế nào.
Nhìn nửa ngày, nàng còn chưa có nghĩ đến chỗ không thể để cho người khác nhìn thấy kia mà chỉ lẩm bẩm nói: “Cái này phải mặc với quần áo nào vậy?”
“Sao người ta có thể mặc cái này được vậy?”
Tạ Uẩn nói: “Là mặc một mình.”
Tang Yểu: “…… Nhưng cái này ngay cả áo lót cũng che không được.”
“Áo lót cũng không mặc.”
Tang Yểu: “……”
Nói tới đây, sắc mặt của Tang Yểu rốt cuộc thay đổi. Động tác trong tay của nàng cứng đờ, trong một lúc vẫn chưa phản ứng lại.
Giờ phút này Tạ Uẩn còn ngồi ở trên giường, khi ánh mắt của Tang Yểu dừng ở trên người hắn thì hắn lại di chuyển cánh tay, đặt cái tay bị thương kia lên trên cái bàn nhỏ, tấm vải trắng hiện lên càng thêm rõ ràng.
Thiếu nữ không thể tưởng tượng được nhìn về phía hắn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp. Nhưng rất nhanh nàng nhìn thấy cánh tay của hắn, nàng mím môi, vốn dĩ vẻ mặt vô cùng kháng cự biến thành còn lại chín phần.
Nàng cầm bộ quần áo này, không tự chủ được tưởng tượng một lần hình ảnh sợi dây xích này mặc ở trên người nàng.
Càng nghĩ thì gương mặt càng đỏ, cho dù đã ở chung với Tạ Uẩn rất lâu, bản thân nàng cũng đã thay đổi một chút. Nàng dần dần có thể chấp nhận một vài thứ mà trước kia nàng không thể chấp nhận, nhưng chuyện này thật sự có hơi vượt qua phạm vi nhận thức của nàng.
Bộ quần áo này mặc với không mặc có khác gì nhau sao?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy cảm thấy xấu hổ, nhìn gương mặt lạnh lùng kia của Tạ Uẩn, khó khăn nói: “Mặc cái này làm gì……”
Nàng thật sự không thể hiểu được, lại nói: “Tại sao chàng lại làm ra loại đồ này?”
Tại sao hắn không biết xấu hổ kêu người khác làm ra loại đồ vật này?
Tạ Uẩn: “Ta tự tay vẽ bản thiết kế.”
Hắn suy nghĩ một lúc, lại bổ sung nói: “Vẽ một buổi sáng ở Thông Chính Tư.”
“……” Không phải chứ! Hắn có biết là bản thân đang nói cái gì không?
“Bản vẽ ta còn giữ, Yểu Yểu có muốn nhìn xem không?”
Tang Yểu không nói chuyện.
Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân đã rất hiểu biết Tạ Uẩn.
Rất hiển nhiên hắn là một người không biết xấu hổ. Ngoài ra còn có thể không đổi sắc mặt mà không biết xấu hổ.
Nhưng Tang Yểu chưa từng nghĩ tới trong đầu của người này vậy mà còn tưởng tượng ra được loại đồ kỳ lạ này. Không phải người ta thường nói cả ngày Tạ Uẩn bận trăm công ngàn việc sao, tại sao ở trong cung còn có thời gian rảnh rỗi thoải mái vẽ cái thứ này suốt một buổi sáng.
Nhưng nàng cũng không phải là người không biết xấu hổ như Tạ Uẩn, nàng nói: “Vẫn là không mặc đi, cảm giác…… Không được tốt lắm.”
Thấy Tang Yểu không trực tiếp từ chối, Tạ Uẩn tiếp tục nói: “Có cái gì mà không tốt chứ?”
“Yểu Yểu, nàng mặc nó nhất định sẽ rất đẹp.”
Hắn nói xong thì đột nhiên nhíu mày lại, Tang Yểu vội vàng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ Uẩn lắc đầu, giống như đang ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Có hơi đau một chút.”
“Tại sao đột nhiên lại đau vậy?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Thật ra nó vẫn luôn hơi đau một chút, chỉ là ta không muốn để nàng cảm thấy ta ngay cả một chút đau này cũng chịu không nổi……”
“Nhưng mà không sao hết, lúc di chuyển ta chú ý là được rồi.”
Tang Yểu biết ngay mà, Tạ Uẩn rất biết giả bộ, làm sao hắn có thể không đau được chứ?
Nàng cắn môi dưới, cảm thấy càng thêm đau lòng.
Ngay cả cảm thấy mình mặc bộ quần áo rách nát này có vẻ như cũng không có gì là không được.
Ngủ cũng đã ngủ qua, thật ra nàng đã sớm không còn để ý đến việc trần trụi thân thể ở trước mặt hắn.
Ngoài ra thì cũng có che được một chút chứ nhỉ?
Hắn đã bị thương nên cũng chỉ có thể nhìn xem mà thôi.