Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:34:43
Lượt xem: 18
Tạ Uẩn hôn lên nước mắt của nàng nói: “Tại sao nàng khóc?”
Tang Yểu không biết tại sao bản thân lại khóc, nàng chỉ là cảm thấy bây giờ cảm giác xấu hổ nhiều hơn so với tối hôm qua.
Tạ Uẩn dỗ dành nàng một lúc và sau đó ôm nàng lên. Hắn thả nàng xuống giường và cái này làm cho Tang Yểu tìm về một chút cảm giác an toàn, nàng chủ động ôm hắn và rất ấm ức nói: “Chàng đừng để cho ta đoán nữa.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng lại không hề nói lý nói: “Nhưng ta cũng muốn được khen thưởng.”
Tạ Uẩn nhìn đôi mắt sóng nước lấp lánh của nàng, nói: “Buổi tối cho nàng.”
Tang Yểu rất tò mò, bây giờ nàng bình tĩnh lại một chút và cảm giác xấu hổ trong lòng biến mất một chút. Nàng nắm lấy ngón tay của hắn, giống như đang làm nũng mà nói với hắn: “Chàng nói cho ta biết đi.”
Tạ Uẩn ấn bàn tay của nàng xuống nói: “Nàng thật sự muốn biết sao?”
Tang Yểu ừ một tiếng.
Tạ Uẩn ngước cằm lên nhìn vào ánh mắt chờ mong của nàng.
Hầu kết của hắn chuyển động và nói: “Nhưng nàng trông không có quen với……”
Tang Yểu ghé vào trên người hắn, một bàn tay khác rất tự nhiên đan xen mười ngón tay với hắn.
Hắn không có nói xong thì lại hôn lên môi nàng, sau đó lại thay đổi vị trí.
Tang Yểu theo bản năng đáp lại, nàng cảm thấy nàng rất thích hôn môi với Tạ Uẩn. Ngoại trừ có đôi khi hắn quá dùng sức sẽ khiến nàng hơi khó chịu một chút.
Còn lại tất cả đều rất bình thường, cho đến khi nàng cảm giác được nụ hôn của Tạ Uẩn càng lúc càng quá đáng.
Tang Yểu cuộn ngón chân lại đỏ mặt nói: “…… Đừng hôn chỗ này.”
Nhưng Tạ Uẩn không những không có ngẩng đầu lên từ trên bụng nhỏ của nàng mà ngược lại càng làm nặng hơn.
Chờ đến khi Tang Yểu muốn đổi ý thì đã có chút không còn kịp rồi.
Nàng duỗi tay hoảng loạn ngăn lại vội vàng nói: “Chờ một chút! Chàng——”
Tang Yểu hít sâu một hơi, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Ngón chân trắng nõn cuộn chặt vào nhau.
Mười lăm phút sau.
Trái tim của Tang Yểu như tro tàn nằm ở trên giường, dùng chăn che chặt m.ô.n.g của mình lại, chỉ còn lại có một đôi chân ngọc nhỏ xinh trần trụi ở bên ngoài.
Giống như đang kể ra sự xấu hổ giận dữ của chủ nhân.
Tạ Uẩn không nằm ở trên giường, hắn ngồi trên bàn tròn cách đó không xa và quần áo vẫn cứ sạch sẽ. Ánh mắt của hắn dừng ở trên cái chăn đang phồng lên, sau đó lặng lẽ uống trà súc miệng.
Tất cả âm thanh trong phòng đều bị phóng lớn, bao gồm tiếng nước rất nhỏ này.
Đúng là ngày mùa hè, giờ phút này cả người của Tang Yểu tràn đầy mồ hôi nhưng nàng không muốn đi ra ngoài.
Nàng rốt cuộc không thể nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng kia của Tạ Uẩn.
Không đúng, nàng cảm giác bây giờ bản thân đã không thể đối mặt với Tạ Uẩn.
Giọng nói của nam nhân truyền đến từ bên ngoài, hắn giống như cố ý và chậm rãi nói: “Nàng còn muốn ở trong đó bao lâu nữa.”
Tang Yểu nghe vậy thì càng muốn khóc, nàng lại quấn chặt chăn lại và nghĩ thầm hôm nay cho dù là nghẹn c.h.ế.t thì nàng cũng sẽ không ra ngoài.
Tạ Uẩn chỉ súc miệng một lần, hắn lại lần nữa đổ một ly trà cho mình và sau đó nói: “Nàng đừng thẹn thùng.”
Tang Yểu không để ý tới hắn.
Tạ Uẩn lại nói: “Nếu nàng không hài lòng chỗ nào thì có thể nói ra.”
Tuy rằng không có kinh nghiệm gì nhưng hắn cảm thấy những gì bản thân đã làm chắc là cũng được.
“Sau này chúng ta có thể cùng nhau luyện tập.”
Không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ.
Tang Yểu kẹp chặt hai chân, không muốn cùng nhau luyện tập với hắn.
Nàng tức giận nghĩ quả nhiên Tạ Uẩn đặc biệt thích nàng, hắn thật đúng là một chút cũng không chê nàng.
Lại thêm một lúc nữa, Tạ Uẩn đứng dậy đi về phía nàng. Hắn cong lưng và bàn tay to kéo chăn ra, không hề tốn bất kỳ sức lực nào thì đã vớt thiếu nữ đỏ rực từ trong chăn ra.-
Cảm giác mát lạnh ập đến khiến Tang Yểu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng nàng vẫn cúi đầu không muốn nhìn hắn, Tạ Uẩn nhẹ nhàng bóp lấy cằm của nàng và ép buộc nàng nhìn hắn, không vui nói: “Bây giờ không chịu nhận món nợ của mình sao?”
“……”
Tang Yểu nhìn gương mặt lạnh lùng giống như băng của hắn.
Hắn vẫn có gương mặt tuấn tú, có được khí chất vừa sạch sẽ vừa lạnh lẽo giống như băng.
Chỉ nhìn một lúc thì ánh mắt của Tang Yểu không tự chủ được dừng ở trên đôi môi mỏng kia của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-114.html.]
Nàng bẹp môi và nghĩ thầm, nàng nói chờ đến buổi tối mà hắn còn không muốn. Buổi tối tốt xấu nàng sẽ tắm gội, vừa rồi nàng còn chưa có đi tắm nữa.
Nghĩ đến đây, Tang Yểu cảm thấy không muốn sống nữa, nàng lại muốn rơi nước mắt.
Trên người nàng đã mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, từ cổ đến n.g.ự.c đều có dấu hôn.
Dưới lông mi đen nhánh là nước mắt lấp lánh, đuôi mắt đỏ rực và nước mắt dính ở trên má, chiếc áo ngủ xa tanh màu trắng mềm mại làm cho làn da của thiếu nữ trắng hơn tuyết.
Nàng thật sự rất thích khóc, dù làm gì đều sẽ khóc.
Ngay từ đầu Tạ Uẩn cũng không thích nàng rơi nước mắt, bởi vì hắn luôn nhịn không được bị nàng d.a.o động. Mà bây giờ ở trên giường hắn lại xấu xa muốn cho nàng khóc nhiều thêm một lúc.
Cái tay của Tạ Uẩn không khỏi chậm rãi siết chặt lại, suy nghĩ được một tấc lại muốn tiến một thước lại lần nữa hiện lên ở trong đầu.
Hắn bắt đầu lại đang do dự giữa việc đi tắm nước lạnh và sử dụng tay của nàng.
Tang Yểu không có nhiều suy nghĩ kỳ quái giống như hắn, nàng còn đang đắm chìm ở trong buồn bã và bang một cái chụp bay tay của hắn rồi nói: “Lần tới chàng…… Lần tới không cho phép chàng làm như vậy?”
Tạ Uẩn sửng sốt một chút và cũng không tức giận.
Hắn áp xuống dục vọng, thuần thục ôm nàng vào trong n.g.ự.c và có lệ ừ một tiếng rồi sau đó nói: “Không cho phép loại nào?”
Tang Yểu chôn đầu vào trong n.g.ự.c của hắn và tự sa ngã nói: “Không cho phép hút ta và cũng không thể l.i.ế.m ta, chàng không thể hôn chỗ đó của ta!”
Tay của Tạ Uẩn dừng ở phía sau lưng nàng, một chút cũng chưa cho nàng mặt mũi và hắn cố ý nói: “Nhưng vừa rồi nàng trông rất thích.”
“……”
Tang Yểu im lặng, lặng lẽ nắm ống tay áo của Tạ Uẩn. Bởi vì nhéo quá mạnh nên đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Nàng không hề phủ nhận, cũng xấu hổ đi nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra mười lăm phút trước.
Thật sự rất đáng sợ, giữa người với người tại sao sẽ có nhiều cách chơi như vậy. Nàng cũng không biết tại sao thân thể sẽ không chịu khống chế mà dâng lên cảm giác kỳ quái.
Cách một lúc lâu, nàng dùng đôi mắt ngập nước m.ô.n.g lung đề nghị với Tạ Uẩn. “Vậy lần sau khi chàng làm thì phải trải qua sự cho phép của ta có được không?”
Ít nhất cũng chờ đến khi nàng tắm gội xong.
Ngón cái của Tạ Uẩn lau đi nước mắt trên khóe mắt của nàng và sau đó nói: “Tại sao ta phải đồng ý với nàng?”
“Vừa rồi đều nói đây là khen thưởng, khen thưởng không phải mỗi ngày đều có.”
Sắc mặt của Tang Yểu lập tức thay đổi, đây là góc độ nàng không hề nghĩ tới.
Vì vậy cho nên nàng thành công bị Tạ Uẩn mang trật, nàng bắt đầu cảm thấy không vui và ngồi thẳng người dậy rồi nói với hắn:
“Nhưng ngày hôm qua ta cũng sờ chàng nha, ta cũng chưa nói đó là khen thưởng.”
Tạ Uẩn im lặng một lúc.
Tang Yểu còn nghĩ rằng hắn là bị nàng nói á khẩu đến mức không trả lời được, lập tức cảm thấy vui vẻ và nàng tìm về một chút tự tin rồi lại nói: “Vậy nếu chàng đã nói như vậy thì chúng ta hòa nhau.”
Nhưng nàng chưa nói xong thì phát hiện Tạ Uẩn còn đang nhíu mày suy nghĩ.
Tang Yểu an ủi hắn nói: “Không có việc gì, trong tình huống bình thường thì ta chắc sẽ không để chàng giúp ta……”
Còn chưa dứt lời thì Tạ Uẩn vươn tay tới trước mặt hắn, bàn tay có khớp xương rõ ràng của nam nhân đang ở trước mắt nàng.
Tang Yểu nhìn chằm chằm tay của hắn, màu da của hắn trắng và tay cũng giống như vậy. Lòng bàn tay hơi chai sạn và ngón tay thon dài giống như ngọc.
“Nàng nói rất đúng.” Hắn nói.
Tang Yểu hơi hé miệng ra, không rõ nguyên do a một tiếng.
Tạ Uẩn nói: “Nếu muốn hòa nhau thì tay của ta cũng phải chạm vào thêm một lúc nữa.”
Khuôn mặt nhỏ của Tang Yểu trắng bệch, nàng đột nhiên không biết tại sao bản thân muốn thảo luận những chuyện này đó với Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn bổ sung nói: “Đừng lo lắng, ta muốn dùng tay nên chắc sẽ linh hoạt hơn một chút.”
Nàng lui về phía sau một chút và trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Sau đó nàng quấn chặt chăn và lời lẽ chính đáng nói: “Chàng đừng nghĩ, chàng không biết xấu hổ.”
Tạ Uẩn ngồi ở mép giường và không có ý kiến gì với sự tức giận của nàng, nhưng hắn rất không hài lòng khi Tang Yểu chạy đi từ trong lòng n.g.ự.c của hắn. Bàn tay to vươn ra và kéo nàng lại.
Tang Yểu nhẹ nhàng giãy giụa và oán trách nói: “……Tại sao chàng như thế nào cũng không ôm đủ vậy? Mùa hè rất nóng đó.”
Tạ Uẩn đương nhiên là không nóng, ngoài ra hắn rất muốn mang theo Tang Yểu ở trên người và đi chỗ nào cũng mang theo. Nhưng loại suy nghĩ này không thể thực hiện được nên chỉ có thể thực hiện ở trong phòng.
Tạ Uẩn nói với vẻ mặt không hề thay đổi: “Những đôi phu thê khác đều làm như vậy, nàng đừng nhúc nhích.”
Hắn cúi đầu muốn tiếp tục hôn nàng, Tang Yểu hơi nghiêng đầu tránh đi và nàng nói: “Chờ một chút.”
Trên mặt của Tạ Uẩn lộ ra vẻ không vui: “Nàng tốt nhất là nên nói cho ta biết lý do.”
Còn có thể là vì cái gì, đương nhiên là bởi vì bây giờ Tang Yểu hơi ghét bỏ hắn một chút.
Nhưng nàng không thể nói thẳng, vì vậy dỗ dành hắn nói: “Buổi tối lại hôn.”
Nhưng lời đề nghị này của nàng đương nhiên không có tác dụng gì, vừa dứt lời thì đã bị Tạ Uẩn ôm lấy khuôn mặt rồi hôn lên.