Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:28:07
Lượt xem: 18
Nửa tiếng sau, Tạ Uẩn lại đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hắn giống như còn có hơi không vui.
Tang Yểu lau vệt nước trên khóe mắt, nàng xấu hổ buồn bực nghĩ hắn có cái gì không vui chứ. Nàng mới là người bị động kia.
Ngày thứ ba khi gả vào Tạ gia, dựa theo lễ chế thì hôm nay là ngày Tang Yểu về nhà thăm cha mẹ.
Tang Yểu đột nhiên cảm thấy hơi kích động, sáng sớm sau khi rời giường thì nàng thậm chí không hề làm nũng nằm ở trên giường với Tạ Uẩn mà bước chân trần xuống dưới giường.
Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân không thích nổi Tang gia, bởi vì khi còn nhỏ nàng nhìn thấy phụ thân bị vắng vẻ cho nên nhiều năm như vậy nàng đều không hề có ấn tượng gì tốt đối với những người đã từng lạnh nhạt xa cách với phụ thân.
Trước khi xuất giá thì Đại bá đã từng đến gặp nàng một lần.
Thật ra ông cũng không có nói thẳng cái gì với Tang Yểu nhưng nàng vẫn nghe hiểu một chút ý nghĩa lời trong lời ngoài của ông.
Lúc trước đừng nói là Tang Cức, ngay cả Tang Ấn đều muốn ôm đùi của Tạ Uẩn. Bây giờ nàng gả cho Tạ Uẩn nên nói chuyện đã có trọng lượng, Đại bá trong tối ngoài sáng đều muốn nàng nhắc đến ông ấy ở trước mặt Tạ Uẩn.
Huynh trưởng của Tạ Uẩn là Tạ Diêm, bây giờ đang là phó lãnh đạo ở Đại Lý Tự. Tang Cức ở Đại Lý Tự nhiều năm nhưng không thấy lên chức, cho nên có thể để Tạ Uẩn chú ý tới cũng là một chuyện tốt.
Việc này nàng chỉ coi như nghe không hiểu, cũng chưa từng nhắc qua ở trước mặt Tạ Uẩn.
Nàng không muốn dựa vào cuộc hôn nhân này lại đi cầu xin Tạ Uẩn làm chuyện gì đó.
Giống như có vẻ nàng đang lợi dụng hắn vậy.
Tuy nhiên nói trở lại thì lúc trước nàng gả cho Tạ Uẩn giống như cũng có chuyện cầu xin hắn.
Đương nhiên ngoại trừ những thứ này, người trong Tang gia đối xử với nàng cũng không tệ lắm. Nói tóm lại cũng là ngôi nhà nàng đã sống mười mấy năm.
Cho nên hôm nay nàng vẫn nghiêm túc trang điểm một lúc lâu.
Khi con gái trang điểm thì rất phức tạp và cũng tốn thời gian rất lâu, chờ sau khi nàng trang điểm xong và khi nha hoàn đang muốn thoa son môi cho nàng thì đột nhiên nhớ tới cái gì rồi nói: “Ta có thể tự làm được, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Nha hoàn khom lưng trả lời một tiếng và sau đó lui ra ngoài.
Tạ Uẩn đã sớm đợi nàng từ lâu.
Hắn đã chờ nàng một lúc lâu, vừa rồi Tang Yểu nhìn xuyên thấu qua gương đồng là có thể nhìn ra sắc mặt không hề tốt của nam nhân. Có vài lần nàng đều cho rằng hắn sẽ đi ra ngoài trước.
Rất rõ ràng, hắn không hề tình nguyện chờ đợi.
Hắn thậm chí lại bắt đầu lật xem đồ vật ở trên bàn dài.
Tuy rằng đồ vật ở trên đó hắn đã xem xong vào ngày hôm qua rồi.
Trước kia khi chưa thành thân, Tạ Uẩn thật sự rất khó tưởng tượng sẽ có ngày bản thân liên tục hai ngày chờ một người con gái trang điểm, ngoài ra còn không hề có một câu oán hận nào.
Chuyện này không thể tưởng tượng được.
Chuyện này không hề có liên quan gì đến chuyện có thân thiết hay không, bản thân của Tạ Uẩn là một người không có tình cảm. Hắn hầu như sẽ không ấm ức bản thân chỉ vì muốn thuận tiện cho người khác.
Nhưng chờ nàng giống như có một chút đáng giá.
Hắn đã phát hiện vừa rồi Tang Yểu xuyên thấu qua gương nhìn lén hắn vài lần, nói vậy chắc nàng cũng đang âm thầm cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Sau khi nha hoàn lui ra ngoài, Tang Yểu xoay người sang chỗ khác nhìn về phía Tạ Uẩn.
Hai chân của hắn bắt chéo và đang lật xem một quyển sách cổ, nhìn thấy nàng trang điểm xong thì mới đặt quyển sách xuống: “Nàng xong rồi sao?”
Tang Yểu không nói lời nào, trên khuôn mặt nhỏ trang điểm lộ ra vẻ không vui.
Tạ Uẩn đặt quyển sách xuống, thu hồi đôi chân dài không có chỗ đặt kia, hắn đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Tang Yểu vẫn không nhúc nhích, nàng nhìn hắn nói: “Có phải chàng không vui khi phải chờ ta không?”
Tạ Uẩn: “……?”
“Bây giờ ta đang làm cái gì chứ?”
Tang Yểu không hề để ý đến những lời này của hắn mà nàng nói: “Chàng cảm thấy rất phiền đúng không?”
Tạ Uẩn vốn dĩ không phải là kiểu người thích chờ đợi, ngày hôm qua chỉ chờ mười lăm phút còn có thể chịu được nhưng hôm nay phải mất gần một nén hương.
Đời này hắn chưa bao giờ chờ đợi lâu như vậy, vậy mà còn không cho phép hắn cảm thấy phiền một chút sao? Lại nói hắn cảm thấy phiền cũng không phải là vì nàng, mà là khi hắn lật xem những quyển sách đó, phát hiện một đống thứ không có giá trị gì để lật xem lần thứ hai.
Tang Yểu nhìn thấy Tạ Uẩn không nói lời nào, điều này ở trong mắt của nàng không khác gì là cam chịu. Đôi môi căng mọng chưa bôi son của nàng hơi vểnh lên, nàng càng cảm thấy không vui.
Nàng đứng dậy từ trên bàn trang điểm, muốn không để ý đến hắn một canh giờ nữa.
Tạ Uẩn nói: “Nàng đang tức giận sao?”
Tang Yểu không hé răng, hai chữ tức giận được viết lên trên mặt.
Tạ Uẩn đi đến trước mặt nàng, nắm lấy bả vai của nàng và rũ mắt nói: “Nàng tốt nhất nên suy nghĩ lại nàng tức giận vì chuyện này là chuyện buồn cười đến cỡ nào.”
“Ta sẽ không dỗ dành nàng.”
Tang Yểu liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Đừng nói chuyện với ta, rất phiền.”
Tạ Uẩn: “……”
Hắn nhớ rõ trước kia khi Tang Yểu tức giận với hắn thì mỗi khi nói nặng hai câu thì sẽ lặng lẽ bù đắp một câu cho bản thân, nhưng bây giờ vậy mà nói thẳng ra là hắn rất phiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-110.html.]
Tang Yểu né tránh tay của hắn ra, sau đó lại nhìn vào trong gương. Vừa rồi nàng không cho nha hoàn thoa son là vì muốn tiện cho việc hôn môi giữa Tạ Uẩn và nàng.
Nếu vừa rồi hắn dỗ dành nàng mà nói.
Nhưng bây giờ nàng thật sự tức giận cho nên quyết định tạm dừng kế hoạch hôn môi vào sáng sớm hôm nay với Tạ Uẩn.
Nhưng nàng không thể tức giận với Tạ Uẩn như thế nào, trong lòng nàng thật ra không có bất kỳ sự tự tin gì.
Tuy rằng trên miệng của nàng nói như vậy nhưng thật ra đã tự hỏi ở trong lòng là nên tìm bậc thang cho bản thân như thế nào.
Khi nàng bắt đầu thoa son cho bản thân thì Tạ Uẩn đứng ở phía sau nắm lấy cổ tay của nàng, dễ dàng khiến cho nàng nhìn thẳng vào hắn.
Hắn mím chặt khóe môi nhỏ giọng nói với nàng: “Ai cảm thấy nàng phiền chứ, ta chỉ là cảm thấy vài thứ kia khó coi mà thôi.”
“……”
Tang Yểu rất dễ dàng đã bị d.a.o động.
Nàng rất dễ dỗ dành, Tạ Uẩn còn chưa có bắt đầu đâu thì nàng đã tha thứ cho hắn một chút.
Tạ Uẩn lại cứng nhắc nói thêm một câu: “Đừng nóng giận.”
Tang Yểu thậm chí nhìn không ra là hắn đang dỗ dành nàng.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào gương mặt của nàng, Tang Yểu mím môi lại, sau một lúc mới nhẹ nhàng a một tiếng.
Lúc này Tạ Uẩn mới buông tay ra lạnh nhạt nói: “Bây giờ có thể đi rồi chứ.”
Tang Yểu lắc đầu.
Tạ Uẩn lặng lẽ nhìn nàng.
Tang Yểu nhìn thoáng qua cửa phòng, sau đó nắm ống tay áo của hắn nhỏ giọng nhắc nhở nói: “…… Còn chưa hôn môi.”
Chờ đến khi Tang Yểu và Tạ Uẩn ngồi trên xe ngựa thì mặt trời đã treo trên cao.
Trước kia khi hai người cùng nhau ngồi chung một chiếc xe ngựa, Tang Yểu thường ngồi ở hai bên Tạ Uẩn nhưng bây giờ nàng ngồi bên cạnh Tạ Uẩn.
Tạ gia cách Tang phủ cũng không xa, đi không bao lâu thì đã tới rồi.
Hôm nay Tang Ấn cũng xin nghỉ tắm gội, mang theo một đám người đứng ở cửa lớn chờ bọn họ trở về.
Tạ Uẩn bước xuống đầu tiên rồi chờ nàng, sau đó khi Tang Yểu xuống xe ngựa thì thuận tay đỡ nàng một chút. Tất cả những chuyện này đều được Tang Ấn nhìn thấy tận mắt, ông vừa lòng gật đầu.
Ông nói mà, nữ nhi của ông là đại trí giả ngu.
Chuyện dạy dỗ phu quân cũng làm rất thành thạo đó.
Nhìn Tạ Uẩn bị đắn đo kìa.
Ông cười tủm tỉm đi lên trước chào đón, Tạ Uẩn và Tang Yểu bước qua ngạch cửa. Tang Yểu nói: “Phụ thân!”
Nàng thăm hỏi nói: “Hai ngày này phụ thân sống có tốt không?”
Hai ngày này Tang Ấn đã sống tốt đến mức không thể lại tốt hơn, bậc cửa của Tang gia quả thật sắp bị người tới thăm hỏi đạp nát.
Tang Ấn dấn thân vào quan trường nhiều năm như vậy, tự nhiên biết bọn họ tới làm gì nhưng ông bản lĩnh khác thì ông không có chứ nói khoác lác là giỏi nhất.
Dù chưa giải quyết được chuyện gì nhưng ông đã chơi uy phong được vài ngày.
Tang Ấn có lệ một chút với Tang Yểu, sau đó nhìn về phía Tạ Uẩn ôn hòa nói: “Tạ đại nhân.”
Thật ra lúc này lại kêu Tạ đại nhân cũng không hề thích hợp lắm.
Dựa theo bối phận thì ông không những có thể gọi thẳng tên của Tạ Uẩn mà ông thậm chí có thể trực tiếp thân thiết một chút mà kêu hắn là Tiểu Tạ.
Nhưng ông thật sự không thể kêu ra được hai chữ Tiểu Tạ này khi nhìn vào gương mặt của Tạ Uẩn.
Chủ động kêu hắn là Tự Bạch đi, nhìn hắn trông có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Tạ Uẩn ừ một tiếng và nói: “Nhạc phụ, ngài kêu con là Tự Bạch là được rồi.”
Tang Ấn nghe được hai chữ nhạc phụ thì quả thật giống như tắm mình trong gió xuân, ông vội vàng nói: “Tự Bạch, Yểu Yểu mau vào trong đi.”
Đại bá và tiểu thúc của Tang Yểu đều đang ở trong đại sảnh, sau khi Tang Yểu trò chuyện với bọn họ trước thì giao việc nói chuyện này cho Tạ Uẩn rồi nàng quay về phòng trước.
Là cái sân nhỏ lúc trước của nàng.
Hôm nay nàng hồi môn thật ra còn có một chuyện vô cùng quan trọng, đó là vì quyển sách nhỏ lúc trước của Tạ Uẩn. Lúc trước nàng gần đi bởi vì quá vội vàng nên đã quên mang nó theo.
Nhiên Đông không biết có sự tồn tại của quyển sách này, cho nên cũng không thể lấy giúp nàng được.
Sau khi nàng trở về và xác nhận quyển sách nhỏ kia không có ai động qua thì cảm thấy yên lòng, không đợi nàng muốn lật xem một cái thì bên ngoài truyền đến giọng nói của Tang Nhân Nguyệt tiến vào.
Nàng hấp tấp xông vào, nghỉ chân bên cạnh cửa và nhìn về phía Tang Yểu.
Tang Yểu: “Tỷ đang làm gì vậy?”
Tang Nhân Nguyệt nhìn kỹ nàng từ trên xuống dưới một lần, vẻ mặt khoa trương và tấm tắc khen thưởng hai câu nói: “Có nam nhân quả thật là không giống nhau. Yểu Yểu, muội thay đổi rồi.”
Nàng vô cùng đau đớn nói: “Trong mắt của muội không còn hồn nhiên, muội nhất định bị nam nhân kia gây hại rất nhiều.”
Tang Nhân Nguyệt vẫn giống như lúc trước tùy tiện đứng trước cửa phòng của nàng, điều này mang đến cho Tang Yểu một loại ảo giác tất cả mọi thứ chưa từng thay đổi.