Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:26:51
Lượt xem: 19
Hắn hạ tay xuống, Tang Yểu cũng hạ xuống theo hắn rồi lại lần nữa nhìn về phía cái bàn có đủ loại điểm tâm.
“Nàng thích cái bánh sữa kia là một loại bình thường nhất ở đây, ta nghĩ ánh mắt của nàng nhìn xa thông rộng một chút, sau đó thì sẽ phát hiện được có rất nhiều điểm tâm còn ngon miệng hơn nó rất nhiều.”
Tang Yểu: “……”
Trong một lúc Tang Yểu không nói cái gì.
Tạ Uẩn nói rất đúng nhưng chẳng lẽ hắn không cảm thấy bây giờ đột nhiên nhắc với nàng chuyện xảy ra mấy tháng trước là rất kỳ quái sao? Ngoài ra lúc trước nàng chỉ đơn giản cảm thấy cái bánh sữa kia hơi ăn ngon một chút, nàng không nghĩ nhiều và càng không bị ai thu mua hết.
Việc này căn bản không đủ để nói.
Trong một lúc nàng không có trả lời, cách một lúc lâu nàng mới hỏi với nam nhân có khuôn mặt bình tĩnh này: “Cho nên ngày đó ở trong phủ công chúa chàng vẫn luôn nhìn lén ta sao?”
Bằng không tại sao hắn lại biết được nàng thích cái bánh sữa kia.
Không khí trở nên im lặng hơn.
Môi mỏng của Tạ Uẩn mím chặt lại một chút, di chuyển ánh mắt đang nhìn thẳng nàng sang chỗ khác nói: “Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Tạ Uẩn trả lời làm Tang Yểu càng thêm khẳng định suy đoán của nàng, nàng không nhịn xuống mà cong khóe môi lên, ghé sát vào người hắn rồi khẳng định nói: “Tạ Uẩn, cho nên chàng đang nhìn lén ta có đúng không?”
Nàng nhìn lén hắn bị hắn tóm được vài lần, lúc này rốt cuộc hòa nhau một ván.
Tang Yểu cảm thấy rất vui vẻ, nàng nghiêng đầu nhìn xem gương mặt của Ta Uẩn. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ đắc ý vô cùng rõ ràng, nàng nhấn mạnh nói: “Tại sao chàng không nói lời nào vậy, có phải là chàng đang chột dạ không?”
Tạ Uẩn cười nhạo một tiếng, rốt cuộc nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, hắn nói: “Tại sao ta lại cảm thấy chột dạ chứ?”
Tang Yểu chỉ là chậm chạp chứ không phải ngu ngốc, nàng nói đúng sự thật: “Tạ Uẩn, miệng của chàng cứng quá nha!”
“Chàng đang ghen với Dương đại ca có đúng không?”
Nhìn xem chuyện này có khả năng không?
Tạ Uẩn không biết tại sao nàng đột nhiên hỏi không đầu không đuôi như vậy, nhưng nàng trông vô cùng tin tưởng vững chắc về chuyện này. Đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn.
Tạ Uẩn đột nhiên giơ tay lên, ngón cái bóp chặt lấy cằm của thiếu nữ, ngón cái đụng phải môi đỏ của nàng, Tang Yểu hơi cứng người lại một chút, nụ cười trên mặt dần dần rút lại một chút.
Nàng nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Đôi mắt của Tạ Uẩn nửa híp lại, hắn nói: “Nàng thật sự không biết là miệng của ta có cứng hay không à?”
Tang Yểu vậy mà nghe hiểu ý nghĩa của những lời này.
Gương mặt của nàng đỏ lên, nhỏ giọng nói: “…… Chàng nói cái này làm gì chứ!”
Nàng cảm thấy từ sau khi thành thân thì Tạ Uẩn luôn kỳ quái, không thể nói rõ nhưng dù sao trước kia Tạ Uẩn khẳng định sẽ không dễ dàng chạm vào nàng như vậy, còn nói những lời nói này với nàng.
Có thể là luyện tập có một chút hiệu quả, chỉ gần một bữa tối mà khoảng cách giữa nàng và Tạ Uẩn đã biến mất hơn phân nửa. Ngoài ra nàng cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng.
Nàng tránh thoát sự khống chế của Tạ Uẩn và hừ một tiếng nói: “Ta muốn đi ngủ.”
Tang Yểu xoay người đi về phía giường, nàng vốn dĩ có thói quen ngủ trưa nên theo bản năng cho rằng Tạ Uẩn cũng giống như nàng. Thậm chí còn nghĩ thầm rằng hắn sẽ đi ngủ cùng với nàng.
Nhưng nàng ngồi xuống ở trên giường thì mới phát hiện Tạ Uẩn không chỉ không có tới mà còn đứng dậy đi về phía cái bàn dài kia.
Trên đó có đặt rất nhiều đồ vật mới, đủ loại kiểu dáng và trông rất phức tạp.
Sau khi hắn ngồi xuống thì hắn thong thả mở một phần công báo ra.
Cũng không nhìn nàng.
Tang Yểu không biết tại sao đột nhiên cảm thấy không vui, nàng ngồi ở trên giường nhìn Tạ Uẩn, cảm thấy hắn giống như lần trước vậy đọc cả một buổi trưa.
Đọc thì đọc thôi nhưng cũng nên nói một tiếng với nàng chứ.
Lại đợi một lúc lâu nhưng hắn vẫn không hề nói chuyện, nghiêm túc xem công báo và không hề liếc mắt nhìn nàng một cái nào.
Tang Yểu nói: “Chàng không phải nói là có thời gian chín ngày nghỉ thành thân sao?”
Tạ Uẩn vẫn không nhìn nàng và chỉ nói: “Nàng không cần để ý đến ta.”
Tang Yểu a một tiếng.
Tạ Uẩn không lại không để ý đến nàng.
Hắn không nói lời nào, Tang Yểu cũng không nói lời nào. Nàng tức giận đá giày xuống và sau đó một mình nằm xuống trên chiếc giường lớn.
Ngày mùa hè tiếng ve kêu lên ở bên ngoài phòng, Tang Yểu nằm nghiêng đưa lưng về phía Tạ Uẩn và tiếng ve kêu càng làm tăng thêm sự yên tĩnh ở trong phòng.
Nhưng nàng ngủ không được, sau khi lăn qua lộn lại một lúc lâu và nàng xoay người lại rồi nằm đối diện với Tạ Uẩn.
Hắn đã thay đổi một quyển công văn và trong tay đang cầm một cây bút lông sói, thỉnh thoảng sẽ nhận xét một chút. Giờ phút này hắn đang lặng lẽ rũ mắt xuống, trên gương mặt tuấn tú không thể bắt bẻ kia không có bất kỳ cảm xúc gì.
Ngay từ đầu Tang Yểu nhìn hắn còn hơi lo lắng sẽ bị hắn phát hiện.
Kết quả nàng đều nhìn chằm chằm hắn hơn nửa tiếng, người này ngay cả đôi mắt cũng chưa từng ngước lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-105.html.]
Cảm giác mịt mờ khó chịu ở trong lòng nàng càng thêm rõ ràng.
Ban đầu là buồn ngủ nhưng lúc này nàng mở to hai mắt nhìn Tạ Uẩn, gương mặt lại dần dần phồng lên đầy vẻ tức giận.
Tuy rằng nàng không biết tại sao bản thân lại tức giận.
Khi nàng đang muốn xoay người lại, Tạ Uẩn đột nhiên gác bút xuống và ngước mắt lên nhìn thẳng về phía nàng.
Trong lòng Tang Yểu căng thẳng, khí thế cũng yếu dần xuống.
Tạ Uẩn nói với nàng: “Lại đây.”
Tang Yểu mới không đến đó đâu, vừa rồi hắn còn làm nàng đừng để ý đến hắn.
Nhưng Tạ Uẩn vẫn luôn đang nhìn nàng.
Tang Yểu chỉ kiên trì được một lúc và lập tức rầu rĩ a một tiếng, sau đó chậm rãi ngồi dậy đi về phía hắn.
Đi đến trước bàn dài, Tang Yểu nói với hắn: “Có việc gì không?”
Tạ Uẩn tựa lưng vào ghế ngồi, mực nước trên bút lông sói chậm rãi nhỏ giọt ở trên công văn và hắn nói: “Thật sự là đã quên một chuyện.”-
Tang Yểu: “…… Cái gì?”
Tạ Uẩn nắm lấy cổ tay của Tang Yểu kéo nàng lại gần hắn một chút.
Hắn ngồi ở trên ghế thái sư và nói với Tang Yểu đang đứng: “Cúi đầu, ta sẽ từ từ nói với nàng.”
Trên mặt của Tang Yểu lộ ra vẻ khó hiểu, nàng nửa tin nửa ngờ cong eo lại sau đó nghiêng tai tới gần Tạ Uẩn, nhỏ giọng nói: “Là muốn như vậy sao?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, hắn giơ tay lên nắm chặt cổ tay của Tang Yểu. Khi Tang Yểu kinh ngạc nhìn hắn thì hắn đè nàng về phía hắn rồi lại lần nữa hôn lên môi của nàng.
Tang Yểu hơi sững sờ, phản ứng đầu tiên của nàng vậy mà không phải là đẩy hắn ra mà là do dự giơ cánh tay lên ôm hắn rồi đáp lại.
Cái loại cảm giác kỳ quái này lại đến nữa rồi.
Nàng thật sự không kháng cự khi hôn với Tạ Uẩn, nàng đáp lại hắn giống như bản năng đã hình thành sau việc luyện tập ngắn ngủi này.
Ngoài ra mỗi lần khi nàng hôn môi với hắn thì tim đập đều sẽ rất nhanh giống như muốn nhảy ra ngoài, nhưng cho dù là như vậy thì nàng cũng không muốn phản kháng.
Chẳng lẽ là bởi vì thành thân sao?
Tư thế này của Tang Yểu rất không được tự nhiên, sau khi hôn được một lúc thì nàng cảm thấy mệt mỏi. Tay của Tạ Uẩn đúng lúc dừng ở trên đùi của nàng, hơi dùng sức một chút thì đã ấn Tang Yểu ngồi trên đùi của hắn.
Chờ đến khi tách ra, Tang Yểu mới nhẹ nhàng thở phì phò và nhỏ giọng hỏi hắn: “Giữa trưa cũng muốn hôn môi sao?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, giọng nói hơi khàn khàn nói: “Lần sau nhớ rõ nhắc nhở ta.”
Thân thể của hắn hơi ngửa ra phía sau, trang giấy trên bàn dài đã bị Tang Yểu làm rơi. Cánh tay của Tạ Uẩn dừng lại ở trên eo của Tang Yểu, khi nói xong những lời này thì lại hôn nàng một chút.
Khác biệt với mưa rền gió dữ vừa rồi, lần này dịu dàng hơn rất nhiều nhưng rất nhanh nụ hôn của hắn không chỉ dừng lại ở trên đôi môi đỏ của nàng.
Trên cái cằm và chiếc cổ thon dài trắng nõn còn lưu lại dấu vết ngày hôm qua để lại.
Hắn gia tăng thêm nhiều dấu vết, đuôi mắt của Tang Yểu hơi đỏ lên và thật sự chịu không nổi nên hơi giãy giụa nói: “Đừng hôn chỗ này.”
Bàn tay của Tạ Uẩn dần dần đi từ sau cổ của nàng đến trước mặt nàng, hắn rũ mắt xuống và động tác hiếm khi ôn hòa chậm rãi từ bên tai đế sau lỗ tai.
Biểu cảm của hắn trước sau như một nhưng giọng nói rất nhẹ, giống như là đang dỗ dành nàng: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Tang Yểu rất không có tiền đồ mà bị dỗ dành, nàng ngồi im không di chuyển.
Bàn tay của Tạ Uẩn đi xuống phía dưới, ở trên làn da tuyết trắng hắn nhìn thấy cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia.
Ở không lâu trước đó, nó còn thể hiện sức hấp dẫn ở trước mặt hắn.
Nó thậm chí còn đi vào giấc mơ của hắn.
Hắn ngước đôi mắt lên, tuy rằng Tạ Uẩn không thích cười nhưng Tang Yểu cảm thấy giờ phút này tâm trạng của hắn không tệ lắm.
Hắn lễ phép dò hỏi: “Ta có thể lại hôn nó được không?”
“……”
Người này thật sự quá chán ghét, tại sao hắn còn muốn hỏi nàng chứ.
Dù sao ngày hôm qua hắn đều hôn qua, chuyện này có gì tốt mà hỏi chứ?
Tang Yểu rất muốn từ chối nhưng miệng của nàng giống như không nghe theo điều khiển của nàng.
Cách một lúc lâu, nàng né tránh ánh mắt của hắn và trong lòng cảm thấy rất ngượng ngùng. Nàng vừa mạnh mẽ lên án bản thân thật sự vô dụng, lại vừa tự sa ngã phối hợp và cam chịu ôm lấy hắn.
Nàng không ngừng tự nói với bản thân ở trong lòng, lúc này mới không phải là suy nghĩ chân thật của nàng. Nàng chỉ là phối hợp luyện tập với Tạ Uẩn mà thôi.
Trước đây nàng từng nghe nói qua một câu, học cho thời tập chi, bất diệc duyệt hồ. (Học rồi mà tùy thời ôn tập, lại chẳng đẹp lòng sao)
Cuối cùng Tạ Uẩn vẫn không có ngủ trưa chung với nàng.
Nhưng chờ khi nàng trở lại trên giường lần nữa thì đã đi ngủ rất nhanh và cũng không hề muốn nhìn hắn nữa.