Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 985
Cập nhật lúc: 2024-08-31 09:57:47
Lượt xem: 7
Chương 985: Người trong Côn Luân đến
Lâm Phong lấy một viên đan dược từ trong n.g.ự.c ra, búng tay b.ắ.n nó về phía Xà Vương.
Xà Vương nhìn đan dược, cắn răng ném vào miệng, lão chỉ cảm thấy vết thương trên người mình được làm dịu lại như nắng hạn gặp mưa rào, ngay cả chỗ cánh tay bị gãy cũng bắt đầu trở nên ngứa ngáy như có thứ gì đó muốn mọc ra.
“Đây là Đoạn Tục Đan, ông đi bế quan nửa tháng, cánh tay bị đứt sẽ tự động mọc ra”.
TBC
Đan dược này là chiến lợi phẩm anh lấy được từ trên người Thanh Huyền, không ngờ lại có tác dụng nhanh như vậy.
Thuật dùng người đơn giản là vừa ban ân vừa ra oai, đánh một gậy cho một viên kẹo, khống chế bằng cách này chắc chắn sẽ có lợi.
Xà Vương bị đứt một cánh tay còn mất đi dị xà, thật sự giống như Thần cảnh yếu nhất rồi, bây giờ cánh tay có thể mọc ra ít nhất sẽ không yếu hơn Velsa.
Nói xong, Lâm Phong nhìn về phía Tạ Viễn, Trát Thập Thượng Sư và Đông Đan của Vu Cổ, lạnh nhạt nói: “Người của Toà Thành đã rút lui rồi, mọi người có suy nghĩ gì”.
“Tôi cũng sẵn lòng nghe theo sai khiến của cậu Lâm, chỉ cần cậu Lâm cho tôi đủ tài nguyên để tu luyện”, Đông Đan nói thẳng, ông ta vốn là một người tu luyện trong thâm sơn cùng cốc, lần trước lúc Lâm Phong chiến đấu trên núi Đại Nhật ông ta có định ra xem cuộc chiến, nhưng lúc đó là giai đoạn đột phá quan trọng của dị xà nên đành thôi.
Bây giờ ông ta trốn trong núi xong cũng có thể bị người của Toà Thánh tìm thấy, xem ra ở đó cũng không còn an toàn nữa, cách tốt nhất chính là đi theo Lâm Phong.
Dù sao ông ta không có gì trói buộc, tu luyện ở đâu cũng vậy thôi.
Môn chủ Thanh Môn Tạ Viễn và Trái Thập Thượng Sư đưa mắt nhìn nhau, hai người một người là Môn chủ của Thanh Môn, một người là Thượng Sư của Mật Tông, đương nhiên không thể dễ dàng ra quyết định như vậy.
“Cậu Lâm, Thanh Môn tôi có thể dùng tài nguyên đổi lấy sự bảo vệ của cậu không?”.
Chuyện của Thanh Môn không phải một mình lão có thể quyết định, nhưng chút việc nhỏ để đổi lấy sự bảo vệ của Lâm Phong thì vẫn quyết định được.
“Mật Tông tôi cũng sẵn lòng dùng tài nguyên đổi lấy sự bảo vệ của cậu Lâm”, Trát Thập Thượng Sư cũng chắp tay nói.
“Được!”.
Lâm Phong lạnh nhạt đáp: “Chuyện này hai người bàn bạc với ông ngoại tôi đi”.
Bây giờ nhà họ Lâm và Long phủ đang tiến vào giai đoạn phát triển tốc độ cao, cần rất nhiều tài nguyên, có hai tổ chức lớn Thanh Môn và Mật Tông gia nhập, đúng lúc bù lại việc thiếu thốn tài nguyên.
Hơn nữa là Toà Thành ra tay với hai người, còn anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t mười hai kỵ sĩ của Toà Thánh, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Cụ Tiền tỏ vẻ ngạc nhiên, có lẽ người của Long Quốc không biết sự mạnh mẽ của Thanh Môn, nhưng nhà họ Tiền của cụ ta lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm, cũng có qua lại với Thanh Môn. Ở Nam Dương, Thanh Môn hoàn toàn xứng đáng là chúa đất, tuyển cử của rất nhiều nước ở Nam Dương đều phải làm việc theo ý của Thanh Môn, nếu Thanh Môn chướng mắt ai, người nọ chắc chắn khỏi hy vọng vào vị trí cao nhất kia.
Nhưng bây giờ Thanh Môn lại muốn được Lâm Phong bảo vệ, bây giờ nhà họ Lâm đã phát triển đến thế rồi sao?
…
Thành phố Lang Gia, công tước Scarlet nhìn núi Lang Gia ở xa xa, sắc mặt nặng nề.
Lão ta vốn định tự mình ra tay bắt Lâm Phong đến đất tổ, nhưng không ngờ người của Toà Thánh lại đến trước.
Đối mặt với cha xứ của Toà Thánh và mươi ba kỵ sĩ bạc, dù là lão ta cũng khó đấu lại được, nhưng bây giờ mười ba kỵ sĩ đã có mười hai người c.h.ế.t trên núi Lang Gia.
Lâm Phong tiến bộ quá nhanh, lúc trên núi Đại Nhật lão ta vẫn tự tin có thể đánh thắng anh, nhưng bây giờ đối mặt với anh, lão ta lại có cảm giác không thấy rõ sâu cạn.
‘Xem ra phải về đất tổ nhờ giúp đỡ mới được”.
Công tước Scarlet thầm nghĩ trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-985.html.]
Lâm Phong g.i.ế.c Claude, hại lão ta bị trừng phạt, bây giờ không lập công mà trở về đất tổ, chắc chắn sẽ lại bị phạt nữa. Nhưng cũng hết cách, một mình ta không thể nào đấu lại Lâm Phong được.
….
Trên núi Lang Gia náo nhiệt tới mấy ngày mới tàn.
Mấy ngày nay Lâm Phong không xuất hiện nữa, còn Lâm Huyền Diệp thì kéo Thẩm Xuyến đi vài vòng trong mấy khách khứa. Tuy Lâm Phong không cần những thứ này, nhưng sau này chắc chắn Thẩm Xuyến phải tự ra ngoài một mình, bây giờ làm quen mấy gia chủ trước, nếu sau này xảy ra chuyện gì, người khác cũng có thể nể mặt anh.
Thẩm Xuyến cũng qua rất lâu mới biết sự mạnh mẽ của sư phụ mình, bây giờ ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong luôn mang theo ngôi sao nhỏ, cực kỳ sùng bái.
Mấy ngày trôi qua, trên núi lại yên tĩnh như xưa.
Lâm Phong vẫn luôn ở lại trên núi Lang Gia, hướng dẫn Trương Thiên Thiên và Thẩm Xuyến tập võ, Thẩm Xuyến tiến bộ rất nhanh, chỉ ba tháng ngắn ngủi đã bước vào cảnh giới bảng Nhân.
Dù là Lâm Phong cũng không thể không cảm thán lợi thế của thể chất đặc biệt, cũng có thể nhìn ra vì sao Thanh Huyền có thể áp đảo cả thế hệ trong bí cảnh Côn Luân.
Trương Thiên Thiên đã tập võ được một năm, mặc dù Lâm Phong có cho tài nguyên và suối Sinh Mệnh, nhưng bây giờ cũng khó lọt vào bảng Nhân.
…
Phương Tây, ở sâu trong Côn Luân.
Mây mù lượn lờ trong hang núi như tiên cảnh.
Bốn nam nữ mặc đồ cổ trang đang nhanh chóng chạy ra khỏi núi.
Hai người đàn ông trung niên đều có tu vi trên bảng Thiên, cũng khoảng bốn mươi mấy tuổi, nhưng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ, mạnh hơn cao thủ trên bảng Thiên bình thường rất nhiều.
Cô gái mặc đồ trắng như tuyết, vẻ ngoài lạnh nhạt vô cùng xinh đẹp như tiên giáng trần, như muốn vượt khỏi thế gian, không nói đến khí chất, dung mạo lại giống chị em Thẩm Xuyến đến năm phần.
Chàng trai trẻ cũng có tu vi bảng Thiên, đang vây quanh cô gái trẻ liên tục nói gì đó.
“Khụ khụ!”.
Chàng trai ho khan mấy tiếng, không vui nói: “Tiểu Huân, không khí của thế giới thường này quá vẩn đục, hoàn toàn không bằng Côn Luân của chúng ta, ở đây thêm một khắc tôi cũng cảm thấy cả người khó chịu, chúng ta đi ra khỏi Côn Luân làm gì?”.
Cô gái được gọi là Tiểu Huân không thèm nhìn anh ta, hờ hững đáp: “Cổ Nguyên, tôi cũng không kêu anh ra ngoài với tôi, không muốn đi ra thì anh có thể về”.
“Thiếu chủ Cổ, lần này chúng ta đi là để tìm kiếm đệ tử, nếu thiếu chủ Cổ không muốn đi cũng có thể trở về trước”, một người đàn ông trung niên đứng sau lưng cô gái cũng nói.
“Hừ!”.
Cổ Nguyên khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hoàn cảnh như vậy có thể có thiên tài gì, cho dù là hạt giống tốt cũng bị hoàn cảnh huỷ hoại mất rồi, đừng so với đời sau Nhân Tiên trong tiên cảnh Côn Luân, cho dù so sánh với bốn gia tộc lớn của chúng ta cũng không bằng”.
“Đúng thật là thế!”.
Một người đàn ông khác cũng tỏ vẻ đồng ý nói.
“Con của cô tôi vẫn còn ở trong thế giới thường, cho dù thiên phú của họ thế nào, lần này tôi vẫn phải dẫn bọn họ về”, cô gái lạnh nhạt nói.
“Hơn nữa không phải ngài Vu cũng đến từ thế giới thường ư?”.
Cổ Nguyên ngây người một lúc rồi ngại ngùng cười nói: “Thiên tài như ngài Vu, thế giới thường mấy trăm năm chưa chắc có thể có một người, sao có thể dễ tìm ra vậy được”.