Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-08-05 23:04:40
Lượt xem: 16
Chương 71: Chừa mặt mũi cho tôi
"Lâm Phong, bây giờ mày đã biết kết cục khi đối nghịch với tao chưa?" Vương Tử Văn nhìn Lâm Phong, vẻ mặt vô cùng đắc ý bảo: "Ái chà, không nhà để về, công việc cũng mất luôn, còn sắp bị khởi kiện đòi bồi thường một trăm triệu, thậm chí có khi còn phải ngồi tù."
"Thế này đi." Vương Tử Văn ra vẻ từ bi nói: "Nể mặt Thiên Thiên, Lâm Phong, chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi tao, tao có thể đảm bảo trước mặt hai ủy viên ban quản trị họ Trương này rằng sẽ buông tha cho mày, không đi kiện mày nữa, còn có thể nói giúp mày hai câu để được giữ lại làm việc ở tập đoàn Trương thị."
Nói xong, trong lòng Vương Tử Văn rất là thoải mái, có thể ép bức Lâm Phong ngay trước mặt Trương Thiên Thiên như vậy, thật sự là rất sảng khoái.
Mà Trương Hồng Hiên và Trương Hồng Quân bên kia đều nhếch mép lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Đây mới là đãi ngộ tên oắt vô dụng Lâm Phong này được hưởng, không có tài cán gì mà dám láo dược trước mặt bọn họ.
Chỉ cần Lâm Phong dám từ chối xin lỗi, bọn họ sẽ lập tức cho đội bảo vệ vào đánh anh một trận nhừ tử rồi ném ra ngoài, để tên oắt vô dụng này bị chà đạp danh dự nặng nề ngay trước mặt vợ mình, ngay trước mặt mấy chục người trong công ty!
Lâm Phong vẫn thản nhiên như thường, nhìn Vương Tử Văn cùng hai anh em Trương Hồng Hiên.
"Các người đang tấu hài à?" Lâm Phong hỏi.
"Hả? Tai họa ập đến đầu rồi mà cậu còn dám đứng đây nói kháy hai ủy viên ban quản trị là chúng tôi cùng cậu Vương ư?" Trương Hồng Quân giận dữ nói, coi bộ ông ấy tức muốn nổ phổi rồi.
Dưới cái nhìn của ông ấy, tên rác rưởi Lâm Phong này bây giờ phải lập tức quỳ xuống xin lỗi, sau đó ngoan ngoãn cút khỏi công ty mới đúng.
Ba người bọn họ ở đây, ai mà không phải nhân vật có thể hô mưa gọi gió ở một phương của thành phố Thanh Vân này? Tên vô dụng Lâm Phong kia vậy mà còn dám mạnh miệng?
"Ồ." Vương Tử Văn cười lạnh một tiếng: "Hai ủy viên bản quản trị ơi, tôi thấy các người có thể lập tức gọi bảo vệ vào tống cổ tên này đi rồi đấy."
"Đội bảo vệ đâu! Tên Lâm Phong này không phải người của công ty, cậu ta còn đang cố ý quấy rối ở công ty, mau đánh cậu ta một trận rồi ném ra ngoài!" Trương Hồng Hiên vô cùng oai phong hùng hồn hô lên, sau đó hả hê nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
Ông ta đã không thể chờ để được gọi đội bảo vệ vào đánh tơi bời Lâm Phong, trút được một bụng ức chế khi phải chịu nhục trước nhà Trương Thiên Thiên!
Ầm!
Mười mấy bảo vệ đô con mặc đồng phục chạy từ ngoài phòng làm việc vào, trong tay ai nấy đều cầm gậy điện, như thể đã chuẩn bị từ trước.
"Bác cả, bác ba, hai bác làm thế ở công ty cũng quá đáng quá?" Vẻ mặt Trương Thiên Thiên rất bất mãn, rồi lại lo lắng liếc sang Lâm Phong.
Vương Tử Văn nhìn Trương Thiên Thiên, vẻ mặt đăm chiêu bảo: "Thật ra chỉ cần Thiên Thiên mở miệng cầu xin anh một câu, rồi ra ngoài ăn một bữa tối lãng mạn với anh, anh sẽ tạm tha cho nó ngay."
"Thiên Thiên, không cần để ý đến hắn đâu." Lâm Phong hờ hững nói.
"Được lắm, cho mày cơ hội rồi mày còn chê, mau đánh nó nhừ tử cho tôi!" Vương Tử Văn đanh giọng lại quát.
Hắn vừa nói xong, mười mấy tên bảo vệ cầm gậy điện xông tới chỗ Lâm Phong.
"Ai dám động đậy thử tôi xem!"
Lúc này, một tiếng quát vang lên, người của đội bảo vệ đồng loạt đứng sững lại một chỗ.
Ngô Dương đi ra vào phòng làm việc.
"Phòng làm việc này là nơi các người có thể đi vào sao? Mau cút ra ngoài hết cho tôi." Ngô Dương nhìn mấy tên bảo vệ kia rồi quát lên.
Đội bảo vệ kia không dám hó hé tí nào, ngoan ngoãn thối lui ra khỏi phòng làm việc.
Sau đó, vẻ mặt Ngô Dương nghiêm lại quét mắt một lượt sang Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên, lại dời mắt sang nhìn Vương Tử Văn, cười lạnh một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-71.html.]
"Cậu cũng oách ghê đấy, sai nhân viên và quản lý của tập đoàn chúng tôi như sai kẻ hầu người ở vậy đấy?" Ngô Dương trầm giọng nói.
Vương Tử Văn khẽ nhíu mày lại, nhìn Ngô Dương một cái rồi ra vẻ khinh thường bảo: "Anh là ai? Giả vờ nguy hiểm trước mặt tôi à?"
Một tập đoàn đá quý Trương thị nhi nhỏ, không biết mọc từ đâu ra một tên quản lý cấp cao ất ơ, thế mà dám hò hét trước mặt cậu cả nhà họ Vương là hắn?
Trương Hồng Hiên nói nhỏ bên tai Vương Tử Văn đôi câu, sắc mặt của hắn khẽ thay đổi, thu lại vẻ hung hăng của mình.
Ngô Dương cười lạnh, nhìn sang Trương Hồng Quân, hỏi: "Hai người dẫn tên này vào?"
"Chủ tịch Ngô, đây là cậu chủ của nhà họ Vương, Vương Tử Văn, cậu ấy có nhã ý đầu tư vào tập đoàn nên cũng là khách quý của chúng ta." Trương Hồng Quân nghiêm mặt nói.
"Một người ngoài mà có thể tùy tiện điều động đội bảo vệ của công ty, còn dám quyết định đuổi việc nhân viên trong ban quản lý cấp cao nữa? Hai người các ông là thành viên hội đồng quản trị mà làm ăn kiểu thế à? Định bước chân trong chân ngoài sao?" Ngô Dương chẳng chút khách sáo ra lời răn đe.
Sắc mặt của Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên thay đổi cực lớn, cảm thấy vô cùng mất mặt khi bị mắng.
Không biết họ Ngô này sao lại nhúng tay vào mấy chuyện vặt vãnh như thế, coi bộ này như thể đang muốn xé bé thành to.
"Chủ tịch Ngô đúng không, chào anh, tôi là Vương Tử Văn của nhà họ Vương, Vương Quốc Khang là bố của tôi, nhà họ Vương chúng tôi cũng có làm ăn qua lại với Ninh Thị Đông Hải các anh đấy." Vương Tử Văn nghiêm mặt lại nói, thái độ cũng khép nép hơn: "Hôm nay tới quý công ty đây là do có chút chuyện cần xử lý."
TBC
"Chút chuyện gì?" Ngô Dương rất bình tĩnh hỏi.
"Quý công ty có một nhân viên tên là Lâm Phong, cậu ta ác ý làm hỏng một món đồ cổ đáng giá mấy chục triệu của tôi, tôi nghĩ thứ sâu mọt làm rầu nồi canh này quý công ty còn giữ lại để làm gì?" Vương Tử Văn nói: "Chủ tịch Ngô nếu có thời gian rảnh thì tối nay tôi mời anh một bữa. Mong anh nể mặt tôi, đuổi tên Lâm Phong này đi."
Sau khi Vương Tử Văn biết lai lịch của Ngô Dương xong, trong lòng vô cùng kiêng kỵ, chẳng ngờ một tập đoàn đá quý nho nhỏ như Trương thị lại có tiềm tàng nhân tài, có cả một vị đại phật là Ngô Dương đây trấn tọa.
Mặc dù Ngô Dương chỉ là thư ký quản gia của Ninh Khuyết - chủ tịch của Ninh thị Đông Hải, nhưng Ninh Khuyết rất ít khi tự mình đứng ra, trên thị trường làm ăn ở thành phố Thanh Vân, Ngô Dương chính là đại diện của Ninh Khuyết!
Cho dù là thế gia trăm năm như nhà họ Vương cũng không dám đắc tội Ninh thị Đông Hải.
Dù sao sau lưng Ninh thị Đông Hải là nhà họ Ninh ở thủ đô! Ninh Khuyết cũng là con cháu đích tôn của nhà họ Ninh ở thủ đô! Nếu so sánh với những thế gia quyền quý ở thủ đô luôn đứng sừng sững trên đỉnh cao Trung Quốc, nhà họ Vương chỉ là một đám giun dế đáng thương.
Nếu đối diện là Ninh Khuyết, hắn còn chẳng dám hó hé gì thêm, mặc kệ đúng sai, cứ xin lỗi trước rồi nói tiếp.
Nhưng đối diện lại là Ngô Dương thư ký của Ninh Khuyết, bản thân hắn vẫn có vài phần thể diện.
Chuyện vặt vãnh như đuổi Lâm Phong đi, hắn tin chắc Ngô Dương sẽ nể mặt cậu chủ nhà họ Vương là mình đây.
"Nể mặt cậu? Cậu nghĩ mình là ai?" Ngô Dương không chút khách sáo nói như thế.
"Ngô Dương, anh!" Sắc mặt Vương Tử Văn đỏ lên, vô cùng giận dữ và xấu hổ, bị Ngô Dương làm tức đến mức không nói được gì.
Nếu vào lúc thường, Ngô Dương sẽ không tùy tiện cứng chọi cứng với cậu cả nhà họ Vương là Vương Tử Văn này, nhưng vấn đề là phải làm chỗ dựa trước mặt sếp Lâm - Lâm Phong! Mẹ kiếp, dám gây sự với sếp Lâm, khắp thành phố Thanh Vân này dù là kẻ nào đi nữa thì Ngô Dương anh ta cũng dám chọi cứng lại, ai cũng không được anh ta nể mặt đâu!
Ngô Dương lạnh lùng nhìn Vương Tử Văn, bảo: "Chuyện cậu nói tôi đã biết từ lâu rồi. Cậu đừng nghĩ mọi người đều là kẻ ngu, còn dám đến tận cửa hỏi tội nữa! Cậu đây là đã hoàn toàn làm tổn hại đến danh dự của tập đoàn đá quý Trương thị, cậu biết chuyện này ảnh hưởng xấu thế nào đến tập đoàn chúng tôi không? Hậu quả nghiêm trọng cùng tổn thất về tiền tài bị tạo thành cậu có gánh nổi không? Còn xông đến đây chỉ tay năm ngón đội bảo vệ đánh nhân viên trong bộ phận quản lý cấp cao, còn dám đuổi việc người ta nữa? Cậu nghĩ Ngô Dương tôi là không khí à?"
"Bây giờ tôi đang thay thế tổng giám đốc Ninh quản lý tập đoàn đá quý Trương thị, đây là sản nghiệp của nhà họ Ninh! Cậu làm như thế chẳng khác gì tát vào mặt tôi, cũng như tát vào mặt tổng giám đốc Ninh!" Ngô Dương nói rất khí phách: "Cậu đi về hỏi bố mình là Vương Quốc Khang kia thử xem, ông ta có dám làm vậy không?"
"Anh! Tôi..."
Vương Tử Văn có hơi lúng túng, sắc mặt đỏ ửng, muốn mắng lại nhưng không dám.