Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 632
Cập nhật lúc: 2024-08-21 11:52:17
Lượt xem: 5
Chương 632: Bị chê trách
Tỉnh Đông Hải, huyện Giang Nguyệt.
Đây là một huyện nhỏ nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh trong tỉnh Đông Hải, cũng là nhà ngoại Trương Thiên Thiên.
Con đường bên sông chung cư Liễu Nguyệt.
Phòng 3 tòa 6 tầng 15.
Những người đàn ông trung niên ngồi trong phòng khách được trang trí xa hoa.
Gia đình của Trương Thiên Thiên cũng ngồi trong số đó, bọn họ vây quanh chiếc bàn ăn.
TBC
Huyện Giang Nguyệt là nhà mẹ của Lư Nhã Huệ, mẹ của Trương Thiên Thiên.
Đây cũng là nhà của Lư Thải Hà, chị họ của Lư Nhã Huệ.
Gần đây gia đình Lư Nhã Huệ đã từ thành phố Thanh Vân trở về nhà mẹ.
Chủ yếu là do Trương Thiên Thiên thấy phiền muộn, cô không chịu ở lại thành phố Thanh Vân nữa mà muốn ra ngoài cho khuây khỏa, thế nên mới theo bố mẹ trở về huyện Giang Nguyệt.
Thành phố Thanh Vân chứa đựng nhiều hồi ức giữa cô và Lâm Phong.
Mỗi khi Trương Thiên Thiên đi trên đường đều sẽ nhìn cảnh nhớ người, cô không thể kềm chế cảm xúc trong lòng mình.
Cho đến ngày hôm nay, Trương Thiên Thiên vẫn chưa quen với việc không có Lâm Phong bên cạnh mình.
Thậm chí cô còn bỏ cả tập đoàn đá quý Thiên Thị, cũng không tham gia bất cứ cuộc họp nào của tập đoàn nữa, Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đến tận nhà mời thì cô vẫn từ chối.
Trương Thiên Thiên cũng dọn ra khỏi căn biệt thự trong khu Tuyết Long và cả căn nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển mà Lâm Phong tặng cho cô nữa, đi rồi cũng không muốn trở về.
Nhưng bố mẹ Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong lại khăng khăng không chịu dọn đi, bọn họ cứ ở lì trong biệt thự Tuyết Long mãi.
Dù gì vừa mới giàu lên, bọn họ không thể chịu nổi cuộc sống bần hàn, luôn luôn hối thúc Trương Thiên Thiên kiếm chác từ Lâm Phong.
Sau khi biết Lâm Phong là cậu chủ trong thủ đô, thái độ của bà ấy đã thay đổi rất nhiều.
“Ôi, Thiên Thiên à, dì nghe nói bây giờ cháu không đi làm nữa, công ty mà cháu xây dựng ở thành phố Thanh Vân đã thất bại rồi à?”, đột nhiên một người phụ nữ trung niên trên bàn ăn lên tiếng, bà ta ăn mặc sang trọng, đeo vàng đeo bạc, trông có vẻ rất giàu có. Bà ta nhìn Trương Thiên Thiên với vẻ châm chọc: “Dì đã nghĩ cách giới thiệu việc làm cho cháu, chỉ xem xem cháu có muốn hay là không thôi”.
Trương Thiên Thiên vùi đầu ăn cơm, cô gần như không có tâm trạng để ý đến những chuyện này.
“Cảm ơn dì, cháu tạm thời không có hứng đi làm”.
“Không có hứng đi làm? Thế làm sao mà được kia chứ? Bố mẹ cháu cũng không làm ăn kinh doanh gì cả, gia đình cũng cần ăn uống chứ?”, người phụ nữ trung niên nói tiếp: “Dì nghe nói cháu và cái thằng Lâm Phong vô dụng ấy đã ly hôn rồi đúng không? Dì cũng biết khá nhiều người trong huyện Giang Nguyệt đấy, quen với một vài cậu chủ và ông chủ có tiền của, lần trước người ta chỉ nhìn cháu từ xa thôi mà đã ưng ý lắm, cháu có muốn gặp mặt để làm quen hay không?”.
Trương Thiên Thiên rũ mắt xuống, cô lắc lắc đầu rồi nói: “Những chuyện này không cần dì phải nhọc tâm”.
“Ôi, sao mà dì không nhọc tâm cho được kia chứ? Cũng vì dì thấy bố mẹ cháu sốt ruột cả ngày, phải chạy về nhà mẹ chứ không tiếp tục sống nổi trong thành phố Thanh Vân nữa”, người phụ nữ trung niên liếc nhìn Lư Nhã Huệ rồi nói với vẻ châm chọc.
Nghe đến đây, sắc mặt Lư Nhã Huệ sầm xuống, bà ấy biết chị họ đang cố tình kiếm chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-632.html.]
Người nói chuyện là Lư Thải Hà, chị họ của Lư Nhã Huệ.
Năm xưa Lư Thải Hà cưới ông chủ công trình trong một công ty xây dựng ở huyện Giang Nguyệt, ông ta luôn là người có thực lực và địa vị cao nhất trong số những người đồng trang lứa ở nhà mẹ Lư Nhã Huệ.
Cho đến sau khi Trương Thiên Thiên thành lập công ty ở thành phố Thanh Vân, Lư Nhã Huệ mới tương đối có địa vị, có tiếng nói trong nhà mẹ đẻ.
Hơn nữa tính cách của bà ấy ưa hư vinh, không ít lần khoe khoang trước mặt Lư Thải Hà.
Bây giờ nhà mình xảy ra biến cố, khó tránh hỏi bị chê bai khi trở về nhà mẹ đẻ.
“Khụ khụ, chị ba à, chị không thể nói như thế được. Không phải bọn em không sống nổi trong thành phố Thanh Vân nữa, mà là gần đây Thiên Thiên không vui nên mới ra ngoài cho khuây khỏa”, Lư Nhã Huệ ho khan hai tiếng, bà ấy nghiêm mặt mà nói: “Đợi đến khi tâm trạng của Thiên Thiên tươi tỉnh hơn thì con bé sẽ trở về thành phố Thanh Vân, tiếp tục nắm quyền điều hành công ty thôi. Tập đoàn đá quý Thiên Thị vẫn còn đó phá sản hồi nào”.
“Ồ? Thế à?”, Lư Thải Hà nở nụ cười châm chọc, bà ta nhìn Lư Nhã Huệ: “Chị nói này Nhã Huệ, em đừng có khăng khăng giữ thể diện cho đến cùng như thế chứ, đâu phải anh Tiền nhà chị chẳng quen biết ai trong thành phố Thanh Vân. Chị nghe người ta nói tập đoàn đá quý Thiên Thị ấy đã đổi cổ đông từ lâu rồi, không còn là của gia đình em nữa”.
“Chuyện của em không giấu nổi chị đâu”, Lư Thải Hà vừa cười vừa nói: “Nếu bằng không, với tính cách của em, làm sao em có thể dọn ra khỏi căn biệt thự trong biệt thự Tuyết Long, chẳng phải vì không sống nổi nữa sao?”.
“Chuyện này…”, gương mặt Lư Nhã Huệ xám ngoét, lời nói sỗ sàng của Lư Thải Hà khiến cho bà ấy cảm thấy mất mặt.
“Chị ba, chị không hiểu nội tình bên trong câu chuyện đâu, căn biệt thự ở biệt thự Tuyết Long được đứng tên Thiên Thiên đấy”, Lư Nhã Huệ cảm thấy hơi chột dạ: “Hơn nữa công ty cũng được đứng tên Thiên Thiên nốt, làm gì có chuyện sa sút như lời chị nói kia chứ, chắc chắn chị đã nghe ngóng sai rồi”.
“Nghe sai rồi?”, Lư Thải Hà cười mỉa mai, ánh mắt bà ta nhìn Trương Thiên Thiên và Lư Nhã Huệ thoáng có vẻ khinh thường và coi rẻ: “Chị nói này, Nhã Huệ, nhà họ Lư chúng ta đều là người thật thà, đừng có nghĩ đến chuyện một bước lên trời, kêu Thiên Thiên học cách moi tiền gì đó thì không tốt đâu”.
“Là dì của con bé nên chị mới tốt bụng nhắc nhở thế thôi, chị muốn tìm cho Thiên Thiên một gia đình, sắp xếp công việc tử tế cho nửa cuộc đời sau con bé còn có chốn về”, Lư Thải Hà làm ra vẻ tốt bụng: “Nhà sa sút thì sa sút thôi, cứ nói ra đi, người một nhà với nhau cả, ai cũng bằng lòng giúp đỡ các em, cần phải phải tự mình gánh vác kia chứ”.
“Không phải thế! Dì, moi tiền cái gì chứ? Ý dì là?”, Trương Thiên Thiên sực nhận ra ý của bà ta, cô ngẩng đầu lên nhìn Lư Thải Hà, sắc mặt xanh mét.
“Ôi trời, Thiên Thiên, ngại quá, dì nói hơi thẳng một chút, nhưng mà cũng vì muốn tốt cho cháu thôi”, Lư Thải Hà che giấu vẻ châm chọc trong ánh mắt, bà ta làm ra vẻ: “Dì biết tính cách của mẹ cháu mà, ai cũng hiểu cả, đúng không? Chuyện này dì không nói nhiều nữa”.
“Nhà của cháu đấy à, trước giờ luôn bình thường mà đột nhiên cháu lại phát tài, còn thành lập công ty đá quý lớn như thế nữa. Những người dưới ở quê đều bàn tán về chuyện này mãi, ai cũng đến hỏi dì có phải cháu tìm được ông tổng nào rồi không”.
“Lần này công ty gia đình bị phá sản, dì không hiểu được nguyên nhân nên hỏi thử thôi mà. Đợi đến khi người nhà họ Lư lại hỏi tiếp thì chẳng phải dì cũng biết đường ăn nói với họ hay sao”, lời nói mỉa mai của Lư Thải Hà chứa đầy ẩn ý.
Đúng thế, nhà họ Lư cho rằng chắc chắn Trương Thiên Thiên gặp được may mắn kỳ lạ gì rồi, đang yên đang lành thì cớ sao lại gầy dựng dược danh tiếng vang dội trong thành phố Thanh Vân kia chứ.
Chẳng phải đã tìm được ‘người giúp đỡ’ là nam hay sao?
“Chị ba, mọi người hoàn toàn hiểu lầm rồi, chuyện này vốn không giống như những gì mọi người đã nghĩ đâu”, Lư Nhã Huệ nghiêm mặt mà nói: “Thiên Thiên trong sạch lắm, mọi người đừng có nói hươu nói vượn”.
“Cả tập đoàn đá quý của Thiên Thiên và những căn biệt thự ấy đều của con rể tôi xây đấy, làm gì có chuyện moi tiền? Đừng có nói bừa chứ”.
“Con rể? Cái thằng con rể kia à? Cái thằng Lâm Phong vô dụng đi ở rể đó sao?”, Lư Thải Hà thắc mắc, gương mặt bà ta toát ra vẻ giễu cợt.
“Đúng là Lâm Phong xây đấy”, Lư Nhã Huệ nói: “Con rể nhà em là cậu chủ trong gia đình quyền quý ở thủ đô”.
“Ha ha ha ha!”, Lư Thải Hà không khỏi bụm miệng cười thành tiếng: “Nhã Huệ à! Em đừng ba hoa với bọn chị nữa. Danh tiếng của thằng con rể Lâm Phong vô dụng ấy đã lan truyền từ thành phố Thanh Vân đến tận huyện Giang Nguyệt đó, còn nói là cậu chủ trong thủ đô nữa hả?”.
“Em Nhã Huệ này, trước kia em cứ thường cằn nhằn Lâm Phong đó vô dụng như thế nào, hèn nhát ra làm sao, rồi chẳng được tích sự gì. Sao hả? Lần này lại thành cậu chủ trong thủ đô? Rốt cuộc câu nào của em là thật, câu nào là giả thế?”.