Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 516
Cập nhật lúc: 2024-08-18 14:08:58
Lượt xem: 3
Chương 516: Biết những người xuất sắc chơi cái gì không?
Trong lòng cậu ta tràn đầy cảm giác hơn người, hoàn toàn không coi tên rác rưởi Lâm Phong này ra gì.
Lần này khó khăn lắm mới gặp được nữ thần mình mến mộ trước đây, sao còn không tranh thủ cơ hội khoe ra của cải thế lực của mình chứ, hơn nữa còn có một đối lập rõ ràng như Lâm Phong mà!
Dù sao sinh viên tốt nghiệp đại học quốc tế nổi tiếng như Sở Sở cũng là tinh anh rất xuất sắc, chắc chắn có thể nhận ra được giữa Tư Mã Phong cậu ta và tên họ Lâm đó ai xuất sắc hơn.
Thậm chí cậu ta còn là cậu chủ nhà Tư Mã, cậu ấm nhà giàu nổi tiếng thủ đô, ra tay hào phóng, được xưng là cậu Tư của thủ đô. Thứ vô dụng như Lâm Phong ngay cả tư cách xách giày cho cậu ta còn không có, càng khỏi nói tới so sánh, hoàn toàn có thể áp đảo anh.
“Tiệc? Không cần, tớ có chuyện muốn nói với anh Lâm”, Sở Sở từ chối.
Có chuyện muốn nói với tên quê mùa họ Lâm nên từ chối lời mời? Tư Mã Phong cố nén giận, mỉm cười nói: “Sở Sở, tiệc rượu tớ tổ chức mời đến rất nhiều nhân vật nổi tiếng của thủ đô, tin rằng cậu có thể thu hoạch được vài thứ ở đó. Nhiều năm như vậy không gặp, mọi người cũng coi như ôn lại chuyện xưa”.
“Đúng vậy Sở Sở, cậu xem anh Phong đã nhiệt tình mời cậu như vậy rồi. Mọi người đều là bạn học cũ, nể mặt chút đi”.
“Đúng thế, Sở Sở, anh Phong có tình cảm với cậu nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình đó, còn luôn hỏi thăm cậu ở đâu nhưng vẫn mãi không có tin tức của cậu. Lúc trước cậu cũng biết tình cảm của anh ấy mà”.
“Đúng vậy, khó lắm mới gặp nhau một lần. Sở Sở, bây giờ cậu còn có thể gặp lại anh Phong cũng xem như hai người rất có duyên rồi!”.
Mấy người bên cạnh Tư Mã Phong đều lên tiếng khuyên nhủ, nói chuyện giúp cậu ta.
Sở Sở không nói gì, lạnh mặt với Tư Mã Phong.
Lúc này Tư Mã Phong cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí còn hơi mất mặt.
Nhưng cậu ta lại không thể nổi giận với Sở Sở, dù sao vẫn muốn có được cô gái xinh đẹp này mà.
Nghĩ vậy, Tư Mã Phong lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phong: “Họ Lâm kia, không phải anh ra vẻ là mình rất lợi hại sao? Cố ý làm lố trước mặt Sở Sở, làm như mình có bản lĩnh lắm?”.
TBC
“Tôi mở một bữa tiệc ở khách sạn Đại Quang Huy, sao hả, anh có dám tham gia không, cho anh mở mang kiến thức xem cái gì là cảnh đời”, Tư Mã Phong ra vẻ hơn người chế nhạo Lâm Phong: “Nếu anh thật sự muốn chứng minh bản thân giỏi giang, có thể mạnh hơn tôi, vậy cứ đến. Để tôi xem thử tên quê mùa như anh có thể ở lại trong loại tiệc rượu xa hoa như thế không”.
“Hay anh lại sợ rồi? Khi nãy hỏi anh làm việc ở công ty nào ở thủ đô anh cũng không dám nói, có phải sợ tôi rồi không?”.
“Nếu anh sợ thì biết điều thừa nhận mình là đồ vô dụng đi, tôi cũng lười so đo với thứ rác rưởi như anh”.
Tư Mã Phong kiêu căng vênh váo nói, cố hết sức bày ra sự hơn người của mình.
“Ha”, Lâm Phong cười lạnh lắc đầu.
“Vì sao tôi phải chứng minh mình mạnh hơn cậu? Điều này còn cần chứng minh à?”, Lâm Phong cười như không cười, khó hiểu nói.
“Cậu có ý gì?”, Tư Mã Phong lạnh lùng chất vấn, cực kỳ khó chịu với thái độ hờ hững của Lâm Phong.
Nhân vật rác rưởi như thế nên biết điều nhận lỗi với cậu ta mới đúng, còn dám ra vẻ hơn người vậy à?
“Cậu nói nhiều như vậy mà Sở Sở vẫn không để ý đến cậu, cậu còn muốn chứng minh cái gì chứ?”, Lâm Phong cười như không cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-516.html.]
Anh thật sự không hiểu trong đầu Tư Mã Phong chứa cái gì.
Cứ đòi chứng minh cậu ta mạnh hơn mình? Dùng của cải thế lực để chứng minh?
“Anh! Anh!”, mặt Tư Mã Phong đỏ lên, Lâm Phong nói trúng chỗ đau của cậu ta, cũng là điều cậu ta không thể hiểu.
Vì sao Sở Sở lại thờ ơ với chàng trai trẻ xuất sắc như cậu ta mà vừa nói vừa cười, nói gì nghe nấy với đồ vô dụng họ Lâm này?
Đúng là vô lý!
“Thật sự là đồ đàn ông không biết xấu hổ. Tớ thấy anh ta ngoài chuyện biết ăn nói với cứng miệng thì chẳng có bản lĩnh gì cả. Rõ ràng là đồ rác rưởi còn muốn đấu với anh Phong, có giỏi thì lấy năng lực thật sự của mình ra đi? Đừng có giả vờ ở đây”.
“Họ Lâm kia, có phải anh cảm thấy anh Phong nể mặt anh quá rồi không? Còn dám kêu gào nữa tôi xử cậu ngay tại đây bây giờ! Anh Phong kêu anh tham gia tiệc anh cũng không dám, là sợ mình mất mặt trước Sở Sở à?”.
Hai chàng trai bên cạnh Tư Mã Phong hung ác trừng Lâm Phong, dáng vẻ muốn đánh nhau.
Tư Mã Phong cười lạnh: “Tôi vừa nhìn anh đã biết là thứ nghèo rớt mồng tơi, ăn bám, vô dụng điển hình rồi, còn thích giả vờ hả? Trốn sau lưng phụ nữ giả vờ cool ngầu? Đúng là buồn cười, nếu không phải nể mặt Sở Sở thì bây giờ anh đã quỳ dưới đất rồi biết không?”.
“Tư Mã Phong, anh Lâm là bạn của tớ, xin cậu tôn trọng một chút”, Sở Sở nghiêm mặt nói, cảm thấy rất là khó xử.
Cô ấy rất để ý ấn tượng của mình trong lòng Lâm Phong, lỡ như để Tư Mã Phong chọc anh không vui, ấn tượng của cô ấy trong lòng Lâm Phong cũng không tốt thì không xong rồi.
“Sở Sở, không phải tớ không tôn trọng bạn của cậu. Mà là người bạn này của cậu hoàn toàn không xứng”, Tư Mã Phong nghiêm túc nói: “Nghe tớ khuyên một câu, cái thứ rác rưởi vô dụng thế này xa một chút cũng là tốt cho cậu đấy”.
“Họ Lâm kia, hôm nay là tôi nể mặt Sở Sở, để Sở Sở đi dự tiệc. Anh không dám tới cũng được, lập tức nhận lỗi cho tôi, thừa nhận anh là đồ vô dụng đi!”, Tư Mã Phong lạnh lùng nói, không nhịn được muốn nổi giận.
“Nếu không…”.
“Nếu không thì sao?”, Lâm Phong hứng thú hỏi.
“Ha hả”, Tư Mã Phong cười lạnh: “Tôi đảm bảo anh sẽ phải hối hận vì lời mình nói hôm nay”.
“Ha”, Lâm Phong cũng cười lạnh một tiếng: “Nếu cậu đã muốn chứng minh mình xuất sắc đến mức nào, vậy tôi đành cho cậu một cơ hội vậy”.
Lâm Phong hờ hững nói: “Đi thôi, xem thử tiệc rượu cậu tổ chức lớn bao nhiêu. Tôi cũng muốn biết cảm giác hơn người của Tư Mã Phong cậu là từ đâu ra đấy”.
“Hả? Ha ha”, Tư Mã Phong cười khinh thường: “Họ Lâm kia, đúng là đồ ngu không biết gì. Đến bây giờ vẫn không hiểu cái gì là nhà Tư Mã”.
“Được, tôi sẽ cho anh biết giới thượng lưu chơi cái gì. Cho anh biết những người ưu tú chơi cái gì. Cho tên quê mùa anh mở rộng tầm mắt”, Tư Mã Phong đắc ý tự tin nói.
“Sở Sở, đi thôi. Đúng lúc trên tiệc rượu có buổi đấu giá châu báu, đã lâu không gặp, tớ chuẩn bị một món quà cho cậu”, Tư Mã Phong mỉm cười nói với Sở Sở, đã nghĩ xong chuyện nên sỉ nhục tôn nghiêm của Lâm Phong ở đây thế nào, tìm thấy niềm vui lớn nhất trước mặt Sở Sở ra sao rồi.
Sở Sở đưa mắt nhìn về phía Lâm Phong, hoàn toàn nghe theo ý anh.
Cô ấy cảm thấy cho dù làm gì cũng chẳng sao, chỉ cần có thể ở bên Lâm Phong thêm một phút một giây thôi là được rồi.