Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:08:27
Lượt xem: 5
Chương 377: Tôi tìm Dương Huyền Chân
“Anh! Anh muốn làm gì? Giám đốc Dương, anh còn không lo quản lý người của mình đi à!”.
Sau khi nghe con trai mình kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, biết được Lâm Phong chỉ là thằng con rể vô dụng đến từ tỉnh khác, chẳng qua cậu ta có quen biết giám đốc Dương mà thôi.
Nhưng không ngờ Lâm Phong còn dám ra tay đánh ông ta? Đúng là cái đồ không biết sống c.h.ế.t là gì!
Bốp!
Lâm Phong vung tay giáng một cái tát vào mặt Lữ Hoàng, khiến ông ta trào máu, văng mất vài cái.
“Con trai của ông không biết điều, ông già khoằn rồi mà cũng không biết điều hay sao?”.
“Ông và con trai của ông hễ cứ mở miệng ra là gọi thằng Lâm Phong vô dụng”, gương mặt Lâm Phong hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào: “Vậy thì hôm nay tôi phải để hai chữ Lâm Phong đè lên đầu các người, khiến cho các người không thể ngẩng đầu lên được trong suốt cuộc đời này!”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Phong chắp tay sau lưng rồi xoay người bỏ đi, chỉ lạnh lùng để lại một câu nói.
TBC
“Dương Tường, đuổi bọn họ cút ra khỏi Cảng Thành vĩnh viễn”.
“Vâng!”.
Dương Tường lạnh mặt đi đến bắt lấy Lữ Hoàng.
“Hai kẻ ngu ngốc, các người có biết sếp Lâm là ai hay không? Để tôi nói cho các người biết, giám đốc Lâm chính là người vừa mua lại tập đoàn Bằng Phi đấy”.
Nghe Dương Tường nói như thế, ánh mắt Lữ Hoàng và Lữ Tam Quan đều toát ra vẻ kinh ngạc và tuyệt vọng.
Ông lớn mua lại tập đoàn Bằng Phi? Sao bọn họ có thể đụng chạm đến nổi kia chứ!
…
Mười phút sau.
Hades lái chiếc xe Bentley đen đến trước cửa nhà ăn quốc tế Bằng Phi, Lâm Phong ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, anh hạ cửa sổ xuống một nửa.
Dương Tường đi đến bên cửa sổ xe, ông khom lưng cung kính báo cáo lại tình hình với Lâm Phong.
“Sếp Lâm, tôi đã đưa hai bố con Lữ Hoàng đến Châu Phi làm nô lệ hầm mỏ rồi, bảo đảm cả đời này bọn họ cũng sẽ không có cơ hội trở mình”, Dương Tường nghiêm mặt lại: “Còn công ty nhà bọn họ thì tôi đã phái đội ngũ kinh doanh và đội ngũ luật sư đi thanh lý rồi”.
“Đưa đến Châu Phi làm nô lệ hầm mỏ à?”, Lâm Phong cảm thấy có hứng thú, Dương Tường làm việc cũng giỏi lắm.
“Sếp Lâm, tôi học theo một người bạn nhậu họ Chu đấy, cách này rất có tác dụng với những kẻ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn”, Dương Tường cười bồi.
“Ngoài ra, thưa sếp Lâm, khi nãy giám đốc Ngũ có gọi điện cho tôi, dặn tôi phải nhất nhất nghe theo lời cậu. Tập đoàn Bằng Phi đã bàn giao công việc thỏa đáng. Cậu có thể ngồi vào phòng làm việc của giám đốc bất kỳ lúc nào”, Dương Tường nói với anh.
Lâm Phong gật đầu rồi đáp: “Tất cả mọi chuyện trong tập đoàn Bằng Phi tạm thời sẽ do ông phụ trách”.
“Vâng! Sếp Lâm! Tôi đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện cho cậu”, Dương Tường tỏ vẻ kích động.
Cửa kính xe đóng lại, Hades khởi động máy xe chạy ra con đường phồn hoa.
Dương Tường nhìn theo bóng dáng chiếc Bentley đen xa dần, trong lòng kích động không thôi, ông biết rằng lần này mình đã thể hiện xuất sắc trước mặt sếp Lâm nên nhận được phần thưởng hậu hĩnh, anh đã ủy quyền quản lý tập đoàn Bằng Phi cho ông!
Lâm Phong ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế sau.
Dương Tường là một người nhanh nhẹn, quản lý tập đoàn Bằng Phi chẳng có vấn đề gì cả.
Còn tập đoàn phim ảnh Tử Long, đêm nay Chris cũng sẽ đàm phám có kết quả.
Nước cờ đầu tiên ở Cảng Thành đã được hạ xuống một cách ổn định, chỉ cần đợi tất cả mọi thứ vào đúng vị trí, lật đổ tập đoàn Latinh do Maugdi quản lý ở Cảng Thành.
Nên vươn tay thử tìm kiếm đội ngũ đã từng là Hắc Long Vệ ở Cảng Thành…
Lâm Phong chầm chậm mở mắt, anh dặn dò Hades: “Đi Dương Gia Đường”.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Hades lái xe đến một con đường dài và chật hẹp.
Lâm Phong bước xuống xe, anh đưa mắt nhìn xung quanh.
Đây là một con đường cũ, những căn nhà hai bên đường được xây dựng theo phong cách của thế kỷ trước, những tòa nhà sáu, bảy tầng có tương đối nhiều.
Dõi mắt nhìn ra phía gần đây có thể nhìn thấy một tòa nhà cao tầng với phong cách khác lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-377.html.]
Đó là bởi vì thoạt đầu con đường này không cho phía bất động sản khai phá, cũng không có ai dám mạnh tay dỡ bỏ nơi này.
Đây là Dương Gia Đường, cũng là nơi đền thờ nhà họ Dương tọa lạc.
Đền thờ nhà họ Dương cũng chính là nơi một đội ngũ Long Vệ hùng mạnh mai phục ở Cảng Thành, tổng đàn Hắc Long Vệ.
Lâm Phong đi đến đền thờ nhà họ Dương mới phát hiện ra rằng ngôi đền thờ này đã bị cách ly, có một đội thi công đang đào đất, bên ngoài đền thờ có dán vài chữ chữ “dời”, cảnh còn nhưng người đã mất.
Lâm Phong dẫn Hades đến một quầy hàng ăn vặt, chủ quán là một dì tầm tuổi trung niên, bà ấy đang bày một nồi chè lớn trước quầy.
Bọn họ gọi hai chén chè, Lâm Phong ăn một muỗng rồi thờ ơ hỏi: “Dì ơi, sao đền thờ nhà họ Dương lại bị dỡ bỏ vậy? Không phải Dương Huyền Chân đã từng nói không có bất kỳ ai được phép dỡ bỏ ngôi đền thờ này sao? Dì có biết chuyện này không?”.
Thế lực mà Long phủ đã bày bố ở Cảng Thành vào năm ấy là Hắc Long Đường, đường chủ lại chính là Dương Huyền Chân.
Năm môn mười hai đường của Long phủ đều lánh mình nơi phố thị.
Đã bước lên đến vị trí đường chủ, ắt hẳn sẽ biết được không ít tin tình báo.
Lần này Lâm Phong đến tìm Dương Huyền Chân là vì người này được xem như là học trò trên danh nghĩa của sư phụ, cũng là con nuôi được sư phụ nuôi đến lúc lớn khôn, vô cùng tôn trọng sư phụ, tuyệt đối không thể phản bội Long Phủ được.
Lúc còn nhỏ, Lâm Phong đã từng đi theo sư phụ đến chào hỏi Dương Huyền Chân.
Tìm được Dương Huyền Chân thì có lẽ sẽ biết được rốt cuộc Long phủ đã xảy ra thay đổi như thế nào, không ngờ chức vị phủ chủ bị người khác cướp đoạt mất.
“Ôi chao, đương nhiên tôi biết Dương Huyền Chân rồi, ông ta là người có tiếng trong Dương Gia Đường. Từ nửa năm trước, ngôi đền thờ này đã bắt đầu dỡ bỏ”, dì chủ quán nói: “Nghe nói người nhà Dương Huyền Chân chủ động liên lạc với bất động sản, bọn họ muốn bán đền thờ để kiếm tiền, còn về tình hình cụ thể thì tôi cũng không biết nữa”.
“Vậy dì có biết bây giờ Dương Huyền Chân đang ở đâu hay không?”, Lâm Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Căn biệt thự lớn nhất ở con hẻm trong cùng là nhà của bọn họ”, dì bán hàng nói với anh.
Sau khi trả tiền, Lâm Phong đứng dậy, đi đến con hẻm ở trong cùng.
Một căn biệt thự sân vườn xa hoa, khí thế hơn người tọa lạc trong con hẻm ở đường cũ.
Trong bốt bảo vệ bên ngoài cửa, gã bảo vệ vừa ngậm điếu thuốc vừa nghịch điện thoại.
“Tôi đến tìm Dương Huyền Chân”, Lâm Phong hờ hững nói.
Bảo vệ trong bốt bảo vệ ngậm điếu thuốc, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt như nhìn thấy đồ ngu ngốc: “Dương Huyền Chân đã c.h.ế.t mấy năm rồi. Có phải cậu xui xẻo quá rồi không?”.
“Con cháu của Dương Huyền Chân thì sao?”, gương mặt Lâm Phong vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
“Cậu là ai hả? Muốn tìm ai thì tìm sao?”, bảo vệ tỏ vẻ khó chịu: “Đây là biệt thự của nhà họ Từ, nghiêm cấm người ngoài nán lại, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có kiếm chuyện ở đây”.
“Kêu chủ nhân của căn biệt thự này ra gặp tôi”, Lâm Phong hờ hững đáp.
“Ôi trời, nhóc con, cậu vẫn chưa chịu ngưng à? Má, cẩn thận ông đây…”, bảo vệ bực mình, hắn đứng dậy muốn đuổi Lâm Phong đi.
Hades đi lên trước một bước, gương mặt bảo vệ toát ra vẻ hoảng hốt, hắn sợ hãi lùi về sau vài bước.
“Ai đấy? Tìm Dương Huyền Chân hả?”.
Vào lúc này, cánh cửa sơn đỏ của biệt thự sân vườn mở rộng, một người phụ nữ thướt tha đi ra ngoài, dõi mắt quan sát Lâm Phong.
“Dương Huyền Chân đã c.h.ế.t mấy năm rồi, người nhà ông ta cũng đã c.h.ế.t hết rồi, bị sao chổi như ông ta khắc c.h.ế.t đấy!”, người phụ nữ trung niên thướt tha ăn nói cay nghiệt: “Cậu muốn tìm cái đồ sao chổi này thì đi chỗ khác mà tìm, đừng có đứng trước cửa nhà tôi cho xui xẻo nữa!”.
“Nhà không còn ai à?”, Lâm Phong khẽ nhíu mày: “Thế bà là gì của Dương Huyền Chân”.
“Tôi là gì của ông ta thì có liên quan quái gì đến cậu!”, người phụ nữ thướt tha ấy tỏ vẻ khó chịu, bà ta mắng chửi vài câu: “Nếu muốn tìm Dương Huyền Chân thì xuống dưới đó mà tìm? Mẹ kiếp xui thật!”.
“Chú ơi, chú muốn tìm bố cháu sao ạ?”.
Vào lúc này, một cô bé mặc váy rách, buộc tóc đuôi ngựa, trông có vẻ lem luốc đáng thương nhìn Lâm Phong trân trân với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Cháu là con gái của Dương Huyền Chân à?”, Lâm Phong thắc mắc.
“Cháu tên là Dương Tố Tố, Dương Huyền Chân là bố của cháu”, cô bé trả lời anh.
“Câm miệng! Tao đã dạy mày như thế nào hả? Không được phép nói chuyện với người ngoài! Còn nói nữa thì sẽ bị vả miệng đấy!”.
Người phụ nữ trung niên nổi nóng, bà ta trừng mắt quát mắng cô bé buộc tóc đuôi ngựa rồi kéo cô bé vào trong căn biệt thự.
“Đóng cửa lại! Cứ người nào đến tìm cái người đã c.h.ế.t tên Dương Huyền Chân kia thì phải đuổi đi hết!”.