Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 273

Cập nhật lúc: 2024-08-12 10:49:05
Lượt xem: 3

Chương 273: Thằng ngu ngốc dám đắc tội sếp Lâm à?

Cũng không chịu nghĩ xem bố vợ của hắn ta, Ninh Tông Bảo, là một người có đẳng cấp như thế nào?

Ông là một trong số những người nắm quyền trong nhà họ Ninh, ba người có địa vị cao nhất trong gia tộc, lời nói của ông rất có giá trị trong nhà họ Ninh!

Cái thằng Lâm Phong nghèo rớt mồng tơi này còn không có tư cách l.i.ế.m giày cho bố vợ của hắn ta nữa kìa.

“Đại Quang, mau đánh thằng Lâm Phong tàn phế đi, rồi lấy điện thoại của nó qua đây để tao coi khi nãy nó gọi cho ai, dám mạo nhận là bố vợ của tao à, tao phải tìm cho ra kẻ này để phế nó đi!” Triệu Kiến Vũ tỏ vẻ ngang ngược, hắn ta dặn dò gã đàn ông trọc đầu đứng bên cạnh.

Tên đầu trọc rục rịch muốn tấn công từ lâu rồi, gã siết chặt cây côn sắt trong tay, một hàng đàn ông trông có vẻ rất hung hãn cầm côn sắt chậm rãi bước đến gần Lâm Phong.

TBC

Mà ở phía sau lưng bọn họ, mười mấy tay s.ú.n.g nhìn Hades trân trân với ánh mắt lạnh lùng, chỉ cần tay vệ sĩ người nước ngoài này dám cử động thì sẽ nổ s.ú.n.g ngay.

Lâm Phong nhếch môi cười lạnh, anh cũng mới vừa biết Triệu Kiến Vũ là con rể của nhà họ Ninh, đúng là khá thú vị.

“Tao không biết mày có phải là người có địa vị cao gì không, nhưng sắc mặt cũng được đấy. Không ngờ đối mặt với thế trận này mà có thể bình tĩnh như vậy?” Gã đầu trọc nhìn Lâm Phong với vẻ mặt đùa cợt như thể gã đang chơi đùa với con sâu cái kiến.

Tích tích tích tích!

Vào lúc này, đột nhiên điện thoại của Triệu Kiến Vũ lại đổ chuông liên tục.

“Hả?” Triệu Kiến Vũ nhìn số điện thoại, hắn ta ngập ngừng một lúc rồi mới bắt máy.

“Bố vợ, bố kiếm con có chuyện gì vậy ạ?” Triệu Kiến Vũ bắt máy, hắn ta vừa cười vừa nói chuyện.

Mặc dù Triệu Kiến Vũ là cậu ấm của nhà họ Triệu, nhưng hắn ta vẫn luôn tỏ thái độ cung kính với bố vợ Ninh Tông Bảo của mình.

Xét về mặt thực lực, bố của Triệu Kiến Vũ vẫn còn thua kém Ninh Tông Bảo rất xa.

Triệu Kiến Vũ có thể nổi bật trong số những anh chị em đồng trang lứa trong nhà họ Triệu, chiếm địa vị đặc biệt là vì có sự giúp đỡ rất lớn của Ninh Tông Bảo, đây là chỗ dựa của hắn ta, là người cho hắn ta cơ hội vênh váo.

“Triệu Kiến Vũ, bố hỏi con, khi nãy con điều người từ chỗ của quản gia, nói là bạn của Ninh Khuyết đánh con. Bạn của Ninh Khuyết có phải là một thanh niên tên Lâm Phong không?” Giọng nói căng thẳng của Ninh Tông Bảo vang lên ở đầu dây bên kia.

“Hả?” Triệu Kiến Vũ sững sờ: “Bố vợ, sao bố biết nó tên là Lâm Phong vậy. Lẽ nào bố quen với nó sao?”

Vầng trán Triệu Kiến Vũ túa ra mồ hôi, hắn ta nhìn Lâm Phong với vẻ bất ngờ.

Chuyện gì thế này? Lâm Phong thật sự có quen với bố vợ Ninh Tông Bảo của mình à? Không thể nào, một thằng vô tích sự nghèo rớt mồng tơi như nó thì làm gì có tư cách nói chuyện với người có quyền thế bậc nhất như Ninh Tông Bảo kia chứ?

“Cái thằng ngu si!” Tiếng rống đầy giận dữ của Ninh Tông Bảo vang lên ở đầu dây bên kia: “Cái thằng ngu, mày muốn c.h.ế.t à! Lâm Phong là người mà mày có thể đắc tội hay sao? Không biết sống c.h.ế.t là gì cả?”

“Bây giờ mày phải ngoan ngoãn xin lỗi sếp Lâm cho tao, sếp Lâm bắt mày làm cái gì thì mày phải làm cái đó! Rồi đứng nguyên chỗ đấy đợi tao đến giải quyết, khỏi phải hỏi vì sao! Nghe thấy chưa?” Giọng nói của Ninh Tông Bảo hết sức căng thẳng.

“Bố cũng gọi cái thằng này là sếp Lâm hả? Chuyện gì thế này?” Triệu Kiến Vũ thấy bất ngờ như gặp phải quỷ vậy.

Tại sao bố vợ của mình cũng gọi Lâm Phong là sếp Lâm?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-273.html.]

Lẽ nào Ninh Khuyết không c.h.é.m gió? Lâm Phong thật sự là ông lớn hay sao?

“Đừng có dài dòng nữa, mày đúng là thằng ngu si, mày sắp chọc thủng trời rồi đó có biết không? Còn dám cử người đi đánh Lâm Phong?” Ninh Tông Bảo quát mắng hắn ta, ông chỉ hận mình không thể rèn sắt thành thép: “Bây giờ mày đưa điện thoại cho sếp Lâm đi, để tao xin ngài ấy tha cho mày. Nếu như sếp Lâm thật sự tức giận thì mày đợi c.h.ế.t đi là vừa!”

Đợi chết!

Hai chữ này giống như tia sét đánh thẳng vào tim của Triệu Kiến Vũ vậy.

 

 

Triệu Kiến Vũ sững sờ như thể bị sét đánh vậy, hai mắt hắn ta dại ra, nhìn Lâm Phong với vẻ bất ngờ.

Gương mặt Lâm Phong vẫn điềm tĩnh như không, chẳng thấy nét mặt của anh thay đổi một chút nào cả. Triệu Kiến Vũ hốt hoảng trong lòng, cảm thấy người này sâu hiểm không thể dò.

Kinh khủng quá, không ngờ Lâm Phong lại có thể khiến cho bố nuôi Ninh Tông Bảo của hắn ta kính nể như vậy!

Triệu Kiến Vũ đi đến trước mặt Lâm Phong, hai mắt hắn ta đờ đẫn, gương mặt đau khổ, cúi gằm đầu xuống rồi đưa điên thoại cho Lâm Phong, ấp a ấp úng nói: “Sếp, sếp Lâm, tôi, bố vợ tôi muốn nói chuyện với anh.”

Vào lúc này, hắn ta chỉ mong sao có thể khoét lỗ để chui xuống luôn cho rồi, mất mặt quá đi mất, khi nãy còn vênh váo mỉa mai Lâm Phong, nhưng nào ngờ người ta thật sự là ông lớn, đến bố vợ của mình mà còn phải cung phụng anh như Bồ Tát!

Thảo nào Lâm Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh khi mình dắt nhiều người vào đây, có lẽ tất cả chỉ là trò cười trong mắt anh mà thôi nhỉ?.

Mà tất cả những người trong phòng đều há hốc miệng nhìn Lâm Phong.

Không có ai dám nói gì, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Khủng khiếp quá, một thanh niên mặc áo sơ mi trắng giản dị mà lại có sức mạnh lớn lao như vậy? Khiến cho anh Triệu phải cúi đầu, thậm chí đến bố vợ của Triệu Kiến Vũ cũng phải cúi đầu!

Vào lúc này, trong tim bọn họ, hình bóng của Lâm Phong hệt như một vị thần trong lòng bọn họ vậy, sâu hiểm khó mà đoán được.

Lâm Phong nhìn Triệu Kiến Vũ, hắn ta ráng nặn ra nụ cười, rồi lại khom lưng đưa điện thoại cho anh giống như kẻ dưới đang hầu hạ anh vậy, làm gì còn dám tỏ ra ngang ngược như ban nãy nữa.

“Sếp Lâm, xin lỗi ngài, ngàn lần xin lỗi ngài, chuyện này là sơ sót của tôi, không ngờ con rể của tôi lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, tại tôi không dạy con tử tế, xin lỗi ngài.” Trong màn hình điện thoại, Ninh Tông Bảo xin lỗi một cách khách sáo.

Lâm Phong không tỏ thái độ gì, ánh mắt của anh rất lạnh lùng.

“Sếp Lâm, xin ngài cho tôi vài phút, tôi sẽ sang lầu trà Tâm Vũ để đích thân đền tội với ngài ngay.” Ninh Tông Bảo vừa cười vừa nói: “Ngoài ra, tôi cũng muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho sếp Lâm, ngài đến thủ đô thì tôi phải đón tiếp chu đáo, thu xếp ổn thỏa cho ngài mới được.”

“Đợi khi nào ông đến rồi nói tiếp.” Lâm Phong hờ hững nói.

“Dạ, dạ.” Ninh Tông Bảo đáp lại anh, ông cúp máy, cảm thấy như thể đã trút được gánh nặng.

Lâm Phong cúp máy, cầm tách trà lên nhâm nhi một ngụm, anh cũng muốn biết Ninh Tông Bảo muốn giở trò gì.

Những người Triệu Kiến Vũ mang đến đều chảy mồi hôi đầm đìa trên trán như gặp áp lực lớn lắm vậy, bọn chúng thấy Lâm Phong đứng chắp tay sau lưng, trong lòng cảm thấy hết sức thấp thỏm bất an.

Loading...