Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-08-09 14:12:10
Lượt xem: 11

Chương 142: Bạn trai của tôi rất giỏi

Lâm Phong đi lên tầng ba trong căn biệt thự, hành lang trên tầng ba mà anh dày công trang trí đã thay hình đổi dạng.

Những bức tranh chữ quý già đều bị thay thành tranh sơn dầu phong cách châu Âu rẻ tiền, đến phong cách bài trí cũng đã bị thay đổi.

Rồi lại nhìn những bịch rác bị vứt xung quanh, mùi vị kỳ quặc xộc vào mũi.

TBC

Không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là chuyện tốt Lư Nhã Huệ làm.

“Cậu chủ, cậu về rồi. Ừm, mấy cái này đều do bố mẹ vợ của cậu trang trí hết, tôi muốn cản cũng không cản nổi, nói gì cũng chẳng chịu nghe.” Lý Bộc nói với anh, gương mặt ông ấy toát ra vẻ hoang mang, vầng trán lấm tấm mồ hôi.

Thật sự hết cách rồi, người phụ nữ đó đanh đá quá, ông ấy nể mặt cậu chủ, không dám đánh bà ấy, cãi thì lại không thắng.

“Tôi biết rồi, chuyện này không liên quan gì đến ông hết. Ông đi ăn cơm đi.” Lâm Phong hờ hững nói, không còn tâm trạng về phòng của mình nữa.

Đương nhiên, anh sẽ không nổi trận lôi đình vì chuyện nhỏ nhặt như thế này, chỉ là một căn biệt thự vài trăm triệu mà thôi, muốn mua thêm một căn sang trọng hơn nữa cũng là chuyện cỏn con, bọn họ thích làm khổ bản thân, thì cứ để mặc cho họ muốn gì làm nấy.

Đến phòng khách trên tầng thứ hai, Trương Tú Phong đã nấu xong bàn cơm từ lâu, mọi người đang quây quầy bên nhau dùng bữa.

“Ôi trời? Thiên Thiên, đây là Lâm Phong à?” Một người đàn ông trung niên nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khinh thường.

Lâm Phong nhìn mọi người trên bàn ăn, gương mặt anh không bộc lộc chút cảm xúc nào, có thêm năm sáu người, anh đều không quen không biết, chắc hẳn là họ hàng của Lư Nhã Huệ.

“Phải rồi, Thiên Thiên, khi nãy bạn trai gọi điện báo với em tin này, nghe nói chị đã bị tập đoàn Trương thị đuổi rồi hả? Không còn là phó tổng giám đốc nữa đúng không?” Đột nhiên Lư Vi, cô em họ của Trương Thiên Thiên, nói với gương mặt mỉa mai.

“Cái gì? Lư Vi, cháu nghe ai nói đấy, đừng ăn nói linh tinh.” Lư Nhã Huệ sợ hết hồn, bà ấy đặt chén đũa xuống, nói với giọng kinh ngạc.

Lư Vi cười mỉa: “Cô à, cô còn làm bộ làm tịch nữa? Rất nhiều người trong thành phố Thanh Vân đã biết tin này rồi, bạn trai cháu là người trong giới danh nhân, biết tin sớm lắm, đợi qua một thời gian nữa thì có thể tất thảy mọi người đều hay tin đấy.

“Sao, sao cô không biết gì cả?” Nét mặt Lư Nhã Huệ lộ ra vẻ nghi ngờ, bà ấy nhìn Trương Thiên Thiên, nghiêm mặt hỏi: “Con nói đi, chuyện này là sao? Sao mẹ chưa từng nghe con nhắc đến?”

“Chuyện này…” Trương Thiên Thiên thở dài: “Đúng là có chuyện như vậy.”

“Thật sự bị đuổi việc sao? Con gái, tại sao thế? Con đã làm bao nhiêu việc cho tập đoàn, nói đuổi là đuổi ngay ư?” Lư Nhã Huệ nói với giọng ngạc nhiên.

“Đúng đấy, con gái, có phải con đã đắc tội với ai rồi không? Chẳng phải chủ tịch hội đồng quản trị Ngô Dương rất xem trọng con sao?” Trương Tú Phong cũng thắc mắc.

Nhất thời Trương Thiên Thiên không biết phải trả lời thế nào, đúng là cô vô duyên vô cớ bị cho thôi việc, hai bố con Vương Tử Văn tiếp quản tập đoàn, gây sức ép đuổi cô đi.

“Ôi, em gái à, có gì để hỏi nữa đâu? Đã rõ như ban ngày rồi còn gì, Thiên Thiên không làm tròn trách nhiệm nên mới bị đuổi, không đủ năng lực thôi.” Lư Tây Viễn nói với vẻ mặt đùa bỡn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-142.html.]

Gương mặt Lư Nhã Huệ sa sầm, bà ấy nhìn bốn người trong nhà anh trai Lư Tây Viễn của mình, bọn họ đều tỏ ra vui sướng khi thấy người khác gặp nạn. Trong lòng bà ấy biết rằng tin này là thật, lần này mất mặt quá, trước kia bà ấy luôn huênh hoang trước mặt bọn họ, tâng bốc cô con gái Thiên Thiên lên trời…

“Phải đó, Nhã Huệ à, em nghĩ coi, nhà họ Lư chúng ta đều là người thật thà, chỉ bình thường thôi, mà cứ thích nói khoác làm chi? Cần gì phải nài nhà anh dọn sang căn biệt thự này ở cho bằng được, giờ thì hay rồi, Thiên Thiên bị đuổi việc, căn biệt thự này lại do tập đoàn cung cấp, sẽ bị thu hồi thôi.” Lư Tây Viễn cố ý thở dài, ăn nói một cách kỳ quặc: “Ôi chao, em nói đi, có phải em cố ý muốn nhà anh qua đây để chịu cảnh mất mặt không?”

Trong lòng Lư Tây Viễn vui phơi phới, Lư Nhã Huệ cố ý mời bọn họ đến thành phố Thanh Vân, ngày nào cũng tỏ ra vênh váo, khoe khoang con gái trước mặt bọn họ, nào là nhà sang xe sang, nào là trang sức quý báu, trông giống hệt như quý bà trong gia đình giàu có.

Kết quả thì sao, con gái bị đuổi việc, biệt thự sẽ bị thu hồi, bọn họ không tìm cơ hội để giễu cợt ngược lại mà được à?

 

 

“Không phải thế, biết đâu chừng do tập đoàn có thay đổi gì đó, với năng lực của Thiên Thiên thì sớm muộn gì con bé cũng có thể đảm nhiệm chức vị phó tổng giám đốc một lần nữa.” Lư Nhã Huệ nghiêm mặt nói: “Phải biết rằng, bây giờ bây Thiên Thiên là chuyên gia nổi tiếng trong giới trang sức ở tỉnh Đông Hải đấy.”

“Ôi, thím tưởng bọn cháu không có kinh nghiệm xã hội sao? Chuyên gia nổi tiếng gì chứ, đã bị đuổi việc rồi, còn năng lực gì nữa?” Lư Vi nói với giọng đắc ý, cũng rất hớn hở khi thấy gia đình Lư Nhã Huệ sa sút tinh thần.

Lư Tây Viễn bật cười ha hả: “Bởi vậy anh nói từ lâu rồi mà, Nhã Huệ, sinh con gái thì việc tìm được một người chồng tốt cho nó mới là chuyện quan trọng nhất, những thứ khác chẳng có gì đáng bàn! Em thấy đó, bây giờ Thiên Thiên bị đuổi việc, mất đi chén cơm, cả nhà bọn em đều trông đợi vào Thiên Thiên, không có vị trí tổng giám đốc của con bé, thì làm gì có biệt thự mà ở, lại phải dọn về căn hộ nhỏ trong khu chung cư Giang Trì thôi!”

“Bởi vậy, anh khuyên em này, thực lực kinh tế của bản thân mình không mạnh thì đừng tùy tiện khoe khoang.” Lư Tây Viễn nói với giọng khinh thường: “Em nhìn đi, gần đây con gái anh kiếm được một người bạn trai giỏi giang, cả đời này đều không cần phải lo lắng gì nữa.”

Sau khi nói dứt lời, Lư Tây Viễn lại liếc Lâm Phong, rồi quay sang nhìn vợ chồng với vẻ đắc ý.

“Đúng thế đó cô, bạn trai cháu giỏi lắm!” Lư Vi nói một cách đắc ý, hết sức tự tin, gần đây cô ta vừa ôm được đùi vàng trong thành phố Thanh Vân, vừa có tiền vừa có thế lực vừa có gia thế, lại rộng rãi hào phóng!

“Ừm…” Sắc mặt Lư Nhã Huệ tối sầm, nhìn Lâm Phong với vẻ oán hận, bà ấy cảm thấy rằng tại vì Lâm Phong vô tích sự, chứ bằng không con gái bà ấy giỏi giang như vậy, sao lại lâm vào cảnh bị họ hàng mỉa mai kia chứ?

Sắc mặt Trương Thiên Thiên còn tệ hơn cả thảy, mẹ mình ham hư vinh, đang yên đang lành lại gọi chú sang sống chung, ngày nào cũng khoe mẽ, kết quả lại khiến cho căn nhà mịt mù chướng khí thế này đây.

“Thiên Thiên, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.” Lâm Phong hờ hững nói, anh thật sự không muốn quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy.

“Vâng.” Trương Thiên Thiên gật đầu, cô đứng dậy, cũng không muốn ăn cơm dưới bầu không khí như thế này nữa.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Phong và Trương Thiên Thiên đi khỏi căn biệt thự.

“Ôi, đợi đã, Thiên Thiên, chúng ta đi chung đi.” Lư Vi chợt đứng dậy, cô ta đi theo sau lưng bọn họ, gương mặt có vẻ bỡn cợt: “Chị ơi, vừa khéo bạn trai em gọi điện nói là muốn đi dạo phố, em giới thiệu chị với anh ấy nhé? Bạn trai em giỏi lắm, có tài năng, bây giờ chị bị mất việc, để em nhờ anh ấy tìm việc khác cho chị, không có sao đâu.”

“Đúng! Đúng đó, Lư Vi, con nhớ nhờ bạn trai mình tìm công việc tử tế cho Thiên Thiên đấy.” Lư Tây Viễn nở nụ cười đắc ý.

Ông ta nói dứt lời, bèn quay sang nhìn vợ chồng Nhã Huệ, rồi bảo: “Nhã Huệ à, nhà bọn anh sống đơn giản lắm, bản thân có quyền lực, em thấy đó, nhà em khó khăn là sẽ giúp đỡ ngay, đâu có giống như em, suốt này chỉ biết khoe mẽ, anh phải nhắc nhở em đấy.”

Thấy Lư Tây Viễn vờ ra vẻ dạy dỗ mình, sắc mặt vợ chồng Lư Nhã Huệ đều trắng bệch.

“Yên tâm đi bố, bạn trai con tài lắm, anh ấy có thể tìm việc cho chị Thiên Thiên một cách dễ dàng.” Lư Vi nở nụ cười đắc ý.

Loading...