Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 1305
Cập nhật lúc: 2024-09-06 14:02:00
Lượt xem: 3
Chương 1305: Thấy c.h.ế.t không sờn
“Ngươi là ai?”
Không đợi Lâm Phong mở mắt ra, một tiếng hét to vang lên từ cách đó không xa.
Tu sĩ xung quanh đều dè dặt nhìn Lâm Phong, tuy chàng trai này trông vô hại, nhưng qua hô hấp khi nãy đã có thể nhìn ra chắc chắn không phải kẻ yếu.
Lâm Phong từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh, không nhịn được nhíu mày.
Anh cũng từng sống hơn hai mươi năm ở Thiên Hoang giới, biết rõ thành Trấn Bắc là một tòa thành lớn ở biên giới phía Bắc, do tông môn hạng nhất Tùng Tuyền Tông quản lý.
Thành Trấn Bắc có tài nguyên phong phú, còn có Truyền Tống Trận với những hành tinh khác, vẫn luôn là tòa thành thương mại lớn của Thiên Hoang giới, nhưng bây giờ trông thành Trấn Bắc có hơi hoang tàn, gần Truyền Tống Trận còn không có một bóng người, xung quanh gần như không có người sinh sống. Hơn nữa đa số các đệ tử của những tông môn xung quanh anh đều đang bị thương.
“Thành Trấn Bắc sao có thể trở thành thế này?”
Lâm Phong cau mày hỏi: “Các người là người của Tùng Tuyền Tông à?”
Thấy vẻ mặt Lâm Phong không giống giả vờ, nửa bước Chân Thần dẫn đầu của Tùng Tuyền Tông mới hơi thả lỏng cảnh giác, hỏi:
“Không phải người của U Tuyền Tông?”
Lâm Phong lắc đầu: “Ta là người ngoại vực, lần này đến Thiên Hoang giới là muốn thăm bạn, ba mươi năm trước ta từng đến Thiên Hoang giới, thành Trấn Bắc là thành lớn của biên giới phía Bắc, sao lại trở thành thế này?”
“Hầy!”
Nửa bước Chân Thần kia thở dài một tiếng, chắp tay với Lâm Phong: “Các hạ vẫn nên đi nhanh đi, sau hôm nay, thành Trấn Bắc có còn tồn tại hay không cũng là một vấn đề, đa số người trong thành đều trốn hết rồi, cho nên mới như thế này, nếu cậu không phải người của U Tuyền Tông thì mau chóng rời đi, muộn rồi thì không đi được nữa đâu”.
Bây giờ nửa bước Chân Thần này cũng không định nói nhiều với Lâm Phong, đệ tử khác của Tùng Tuyền Tông cũng nhìn Lâm Phong với vẻ đề phòng.
“Nếu đã thế thì tạm biệt”. Lâm Phong chắp tay với nửa bước Chân Thần kia, biến thành một tia sáng biến mất ở chân trời.
Anh cũng hiểu những người này không biết thân phận của mình, đương nhiên sẽ không nói nhiều với mình, dù anh có hỏi cũng không chiếm được tin tức gì.
Đợi đến khi Lâm Phong biến mất, một đệ tử đỉnh cao Thiên Tiên của U Tuyền Tông mới hỏi: “Chu sư huynh, vì sao không chất vấn người nọ thêm?”
“Tống sư đệ, chẳng lẽ đệ cho rằng Tùng Tuyền Tông chúng ta còn có thể sống qua kiếp nạn này sao?”, nửa bước Chân Thần của Tùng Tuyền Tông kia lạnh nhạt nói; “U Tuyền Tông ra tay với Tùng Tuyền Tông chúng ta, hai thế lực vốn dĩ ngang bằng, nhưng bây giờ U Tuyền Tông có cao thủ Thiên Thần của Quảng Hàn cung ra tay, sao chúng ta có thể ngăn cản đây?”
“Bây giờ đại quân của U Tuyền Tông đã bao vây bên ngoài, đệ cảm thấy bọn họ còn cần bày ra âm mưu quỷ kế gì à?”
“Lưu trưởng lão đã bí mật dẫn theo hạt giống của tông môn chúng ta rời đi rồi, điều chúng ta có thể làm chỉ là liều mạng đấu mới trận thôi”.
Nói xong, trên mặt Chu sư huynh mang theo ý muốn liều mạng.
Đệ tử khác của Tùng Tuyền Tông cũng tái mặt, rõ ràng đã biết kết cục của bọn họ.
“Ầm!”
Một âm thanh chấn động vang lên.
“Không xong, là bên phía tông môn, có người đang tấn công đại trận hộ sơn, mau quay lại bảo vệ tông môn”, sắc mặt Chu sư huynh thay đổi.
Y dẫn theo đệ tử xung quanh chạy tới sơn môn.
Trong thành Trấn Bắc lúc này, có mấy đệ tử của Tùng Tuyền Tông cũng phát hiện đại trận hộ sơn của tông môn bị tấn công, đều vội chạy về phía tông môn.
Trong sơn môn Tùng Tuyền Tông.
Tông chủ Lăng Thiên Nhai của Tùng Tuyền Tông dẫn các trưởng lão đệ tử nhìn người vây quanh bên ngoài Tùng Tuyền Tông, sắc mặt nghiêm túc.
“U Hoàng, ông nhất định muốn liều mạng với Tùng Tuyền Tông ta sao?”, Lăng Thiên Nhai thở dài hỏi.
Quan hệ của Tùng Tuyền Tông bọn họ và U Tuyền Tông vốn dĩ đã không tốt, bây giờ U Tuyền Tông bám vào Vô Cực Tông và Quảng Hàn cung, càng không coi Tùng Tuyền Tông ra gì, nếu không phải lúc trước bận chiến đấu với các thánh địa, e rằng U Tuyền Tông đã ra tay với bọn họ từ lâu rồi.
Bây giờ chiến sự của hai bên đang trong trạng thái giằng co, cuối cùng U Tuyền Tông cũng ra tay với Tùng Tuyền Tông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-1305.html.]
‘Không biết Y Y và những đệ tử trẻ tuổi đã chạy được chưa?’
Lăng Thiên Nhai thầm nghĩ.
“Lăng Thiên Nhai, nói nhảm nhiều thế làm gì, hôm nay ông bó tay chịu trói, ta còn có thể tha cho đệ tử của Tùng Tuyền Tông các người”.
Tông chủ U Hoàng của U Tuyền Tông lạnh lùng nói.
“Tông chủ, chúng ta liều mạng với bọn họ đi”.
“Ai sợ ai chứ, quá lắm thì cùng c.h.ế.t thôi”.
“Đúng thế, hôm nay dù có c.h.ế.t cũng phải cắn rớt một miếng thịt của U Tuyền Tông!”
Rất nhiều đệ tử của U Tuyền Tông tức giận nói.
Còn có một số đệ tử thấy U Tuyền Tông hợp tác với các tông môn khác thì không khỏi thấy tuyệt vọng.
Thực lực của U Tuyền Tông và Tùng Tuyền Tông vốn dĩ tương đương nhau, bây giờ U Tuyền Tông có không dưới mười cao thủ Chân Thần, còn Tùng Tuyền Tông ngoài Lưu sư thúc đã dẫn đệ tử trẻ tuổi rời đi thì chỉ có ba Chân Thần.
Dưới sự tấn công của mười vị Chân Thần, đại trận hộ sơn cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
“Sao phải nói nhiều với bọn họ, công phá đại trận hộ sơn, g.i.ế.c hết tất cả bọn họ là được!”Một Chân Thần trên người phát ra ma khí quan sát một cô gái không tệ trong Tùng Tuyền Tông, nở nụ cười vô cùng lưu manh.
“Đúng thế, g.i.ế.c bọn họ rồi chia tài sản”, một Chân Thần trung niên trông phúc hậu cũng lạnh lùng nói.
Hai người đều là cao thủ tán tu, một người được gọi là Xích ma tôn, một người khác tên là Trần Nguyên, đều là tán tu không chuyện ác nào không làm ở biên giới phía Bắc, từ đầu trận chiến đã nương nhờ vào U Tuyền Tông.
“Chỉ với hai tên tà ma ngoại đạo các người cũng dám đòi tiêu diệt Tùng Tuyền Tông ta sao?”
TBC
Lăng Thiên Nhai tiến lên một bước, duỗi tay nắm vào hư không, một bàn tay nguyên khí to lớn lập tức xé rách hư không, mang theo tiếng gió thét gào bay về phía hai người.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hề nhượng bộ, Chân Nguyên quanh người sáng lấp lánh, trực tiếp đối đầu với Lăng Thiên Nhai.
“Ầm ầm!”
Vừa mới va chạm, hai người đã bị một chưởng của Lăng Thiên Nhai đánh bay ra ngoài, khóe miệng có m.á.u tươi chảy ra.
‘Đáng tiếc’.
Lăng Thiên Nhai thầm nghĩ, vốn dĩ ông muốn nhanh chóng g.i.ế.c c.h.ế.t hai người, khiến những người khác sợ hãi, lại bị U Hoàng âm thầm ngăn cản, khi nãy nếu không nhờ U Hoàng thầm ra tay, hai Chân Thần sơ kỳ này sao có thể đỡ được một chưởng của ông được.
“Lăng lão quỷ thật mạnh”.
Sắc mặt của Xích ma tôn và Trần Nguyên rất khó coi, bọn họ cũng cảm nhận được khi nãy U Hoàng có ra tay giúp đỡ, nếu không ngay cả một chiêu của Lăng Thiên Nhai bọn họ cũng không đỡ được.
“Để ta đối phó với Lăng Thiên Nhai, mọi người công phá đại trận hộ sơn đi”.
Lăng Thiên Nhai trợn mắt, lập tức muốn ra tay.
“Đối thủ của ông là ta!”
U Hoàng lạnh lùng cất lời, chặn trước mặt Lăng Thiên Nhai.
Hai Chân Thần khác của Tùng Tuyền Tông cũng ra tay, nhưng đều bị mấy cao thủ Chân Thần khác chặn lại, trong chốc lát cũng bị thương không nhẹ.
Lúc bàn tay của Xích ma tôn sắp đánh lên người mấy đệ tử của Tùng Tuyên Tông. Một ngón tay sáng rực đột nhiên xuất hiện trên trời, chỉ lên trên cự trảo xé rách sơn hà của Xích ma tôn.
“Oành!”
Một âm thanh lớn vang lên, bàn tay của Xích ma tôn không ngừng rạn nứt như chiếc gương, kéo dài ra khắp người, sau đó nổ tung thành một làn sương máu.