Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 1237

Cập nhật lúc: 2024-09-06 07:38:22
Lượt xem: 5

Chương 1237: Sự mạnh mẽ của Cửu Phong

Mọi người vừa trở về từ cõi chết, trong chốc lát vẫn chưa kịp phản ứng, không biết ai là người của Triều Thiên cung.

Chỉ có mấy người Man Thần Tông và Trần Long Tượng nhìn Lâm Phong với ánh mắt khiếp sợ, bọn họ đã nghe ngóng trong những thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Triều Thiên cung hoàn toàn không có Lâm Phong.

Nhưng bây giờ một người có thể tiện tay hóa giải một đòn của cao thủ Chân Thần chắc chắn cũng là cao thủ Chân Thần, người như thế chắc chắn sẽ không nói đùa với bọn họ.

“Ngươi là ai?”

Âm Dương Tử cau mày hỏi.

Từ việc người nọ phá vỡ chiêu thức của lão ta một cách dễ dàng đã có thể biết được người nọ không hề đơn giản. Hơn nữa khi nãy người nọ có nhắc tới Triều Thiên cung, khiến lão ta hơi lo lắng, dù lão ta đã bước vào cảnh giới Chân Thần, nhưng vẫn kính sợ bốn thánh địa một cách khó hểu.

“Cửu Phong của Triều Thiên cung!”

Thanh niên nở nụ cười thân thiện với Lâm Phong, từ tốn nói.

“Cái gì?”

TBC

“Cửu Phong đạo nhân!”

Hai chữ “Cửu Phong” như sét đánh bên tai mọi người, thiên tài tuyệt thế cảnh giới Chân Thần đứng thứ hai trên bảng thiên tài, đệ tử thân truyền của Trấn Sơn Hải, chủ Triều Thiên cung. Trăm năm trước, từ sau khi đột phá Chân Thần đã không ra tay nữa, không ai biết Cửu Phong mạnh đến mức nào.

“Không ngờ Lâm Phong thật sự là người của Triều Thiên cung, chẳng trách lại không kiêng nể gì như thế”, Tống Hoa nói.

“Ngay cả Cửu Phong đạo nhân cũng đến, xem ra địa vị của Lâm Phong ở Triều Thiên cung cũng không thấp, ít nhất là đệ tử của một vị Chân Thần”, Ngân Linh Tử nghiêm túc nói.

Những người còn lại cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.

“Cửu Phong đạo nhân”, vẻ mặt của Âm Dương Tử cũng vô cùng nghiêm túc, dù Cửu Phong đạo nhân nhỏ tuổi hơn lão ta, nhưng đột phá cảnh giới Chân Thần sớm hơn lão ta, hơn nữa dù là Trung Châu có hai thánh địa bốn thế lực hạng nhất, Cửu Phong đạo nhân vẫn có thể xem như cao thủ, đối mặt với hắn, ông ta không có chút lòng tin nào cả.

“Ta không biết cậu ta là người của Triều Thiên cung, Cửu Phong, bây giờ ta sẽ đi ngay, ta và Triều Thiên cung các cậu nước sông không phạm nước giếng, ta xin đảm bảo sau này sẽ không gây chuyện với tiểu tử này nữa”.

Nhưng Âm Dương Tử cũng không sợ lắm, là một cao thủ Chân Thần, dù đánh không lại Cửu Phong đạo nhân, lão ta cũng tự tin có thể chạy thoát, chỉ cần có thể chạy thoát, Thiên Hoang giới rộng lớn như vậy, dù là thánh địa Triều Thiên cung cũng không thể tìm thấy vị trí của lão ta.

Hơn nữa dù cao thủ Chân Thần cũng là một tồn tại rất cao quý trong thánh địa, thánh địa bình thường sẽ không muốn trở mặt với một cao thủ Chân Thần.

“Ông xứng nước sông không phạm nước giếng với Triều Thiên cung ta sao?”

Cửu Phong đạo nhân lạnh lùng nói: “Lâm Phong là sư đệ của ta, ông muốn ra tay với cậu ấy thì chỉ có một hậu quả thôi, đó chính là chết!”

Cái gì?

Vốn tưởng rằng Lâm Phong là người của Triều Thiên cung đã đủ khiến bọn họ giật mình rồi, không ngờ lại nghe thấy một tin tức càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa.

Không ngờ Lâm Phong lại là đệ tử của chủ Triều Thiên cung, phải biết rằng thực lực của vị kia có thể nằm trong năm vị trí đầu ở cả Thiên Hoang giới, thậm chí có tin đồn rằng cảnh giới của vị kia sâu không lường được, chính là người mạnh nhất Thiên Hoang giới.

‘Thế cục của Nam Hoang sắp thay đổi rồi’.

Những người may mắn không c.h.ế.t của các thế lực lớn thầm thấy lạnh lẽo.

Tu sĩ của Âm Dương Tông càng sợ hãi hơn.

Bọn họ không phải cao thủ Chân Thần, nếu Triều Thiên cung muốn ra tay với bọn họ thì cũng đơn giản như g.i.ế.c c.h.ế.t một con kiến vậy.

“Xin Cửu Phong chân quân tha mạng!”

Tất cả tu sĩ của Âm Dương Tông đều quỳ xuống đất, không ngừng xin tha.

Vẻ mặt của Âm Dương Tử vô cùng nham hiểm, lạnh lùng nhìn Cửu Phong đạo nhân: “Cửu Phong đạo nhân, cậu cứ muốn đối địch với ta ư? Hôm nay nếu cậu không tha cho ta, thì đệ tử của Triều Thiên cung cậu phải cẩn thận đất, chắc hẳn Triều Thiên cung cậu không chịu nổi một Chân Thần dốc toàn lực báo thù đâu”.

Cửu Phong đạo nhân nhìn Âm Dương Tử, trên mặt lộ vẻ châm chọc.

“Một chiêu”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-1237.html.]

Hắn hờ hững nói hai chữ.

“Cái gì?”

Âm Dương Tử sửng sốt, trong chốc lát không kịp phản ứng.

“Nếu ông có thể đỡ một đòn của ta mà không chết, hôm nay ta sẽ không g.i.ế.c ông, sau này Triều Thiên cung của ta cũng sẽ không đến gây chuyện với ông nữa”, Cửu Phong đạo nhân tiến lên một bước, nhẹ nhàng c.h.é.m ra một kiếm.

“Xoẹt!”

Một tia kiếm quang nối liền trời đất lóe lên, tựa như một tia chớp xuất hiện trong bóng đêm vô tận.

 

 

“Cửu Phong đạo nhân, cậu đừng có mà coi thường ta!”

Âm Dương Tử lạnh lùng nói, người có thể trở thành Chân Thần đều có sự tự tin của bản thân mình.

“Ầm!”

Âm Dương Tử vung hai tay một cái, một màn sáng màu đen tràn ra từ trong tay lão ta, phủ kín một vùng, nhanh chóng lan đến chỗ tia kiếm quang kia.

Nơi màn sáng đen quét qua, tất cả sinh mệnh đều đóng băng, ngay cả gió trên không trung cũng ngừng thổi, hư không cứng lại, xung quanh biến thành một thế giới đóng băng.

“Âm Dương Tử tu luyện thành công Thái Âm chân kinh rồi, tu luyện đến cảnh giới ngay cả cụ ông của Âm Dương Tông cũng không tu luyện được, e rằng Cửu Phong đạo nhân sẽ không thể g.i.ế.c c.h.ế.t được lão ta với một chiêu”, trưởng lão Man Thần Tông nhảy lên từ trong hố, nhỏ giọng nói.

Lúc này trông ba người họ rất thê thảm, dưới một chiêu của Âm Dương Tử, cả ba đều bị thương rất nặng, quần áo rách nát.

Bọn họ vừa nói xong.

“A!”

Âm Dương Tử đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó, cả người cứ thế bị c.h.é.m đứt đôi từ bên trong, ngay cả thần hồn cũng không thể chạy thoát.

“Rắc!”

Mãi đến lúc m.á.u thịt rơi xuống từ trên trời như mưa to, cực băng có thể đóng băng thế giới kia nứt ra từ phía giữa, biến thành những tia sáng rơi xuống từ trên không trung.

Sau kiếm quang là một giọng nói lạnh như băng:

“Sư đệ của Cửu Phong đạo nhân ta, các ngươi có tư cách khinh thường sao?”

Khoảnh khắc đó.

Mọi người đều chấn động, vô số ánh mắt tập trung vào trường kiếm trong tay hắn.

Hắn cầm kiếm đứng đó, tựa như thần linh giáng thế.

“Lâm Phong bái kiến tiền bối”.

Lâm Phong đứng trong không trung, chắp hai tay nói.

“Sư đệ, không cần xa lạ như thế, ta là do sư phụ phái đến để đón đệ tới Triều Thiên cung”, Cửu Phong đạo nhân cười khẽ nói.

“Sao sư phụ lại biết là tôi?”

Lâm Phong nhỏ giọng hỏi. Anh chỉ nhận được truyền thừa Trấn Sơn Hải để lại, chưa từng gặp Trấn Sơn Hải, chẳng lẽ chỉ với một lời đồn, Trấn Sơn Hải đã có thể chắc chắn rằng anh đến từ hành tinh xanh sao?

“Sư phụ cảnh giới quá cao, ta và đệ không thể nào suy đoán được, đệ chuẩn bị đi rồi trở về Triều Thiên cung với ta”, Cửu Phong đạo nhân cười nói.

Hắn rất hài lòng với Lâm Phong, một người không dựa vào tài nguyên của Triều Thiên cung cũng có thể bước vào mười vị trí đầu của bảng thiên tài chắc chắn thiên phú không tệ, hơn nữa khi nãy hắn cũng nhìn thấy Lâm Phong ra tay, thực lực thế này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ lên thêm mấy hạng nữa.

“Sư huynh, bây giờ tôi thế này e rằng không đi được”, Lâm Phong nhìn t.h.i t.h.ể đầy vết nứt của mình, cười khổ nói.

Cửu Phong đạo nhân vỗ đầu một cái, lấy ra một bình đan dược đưa cho Lâm Phong: “Là sư huynh sơ suất, đây là Phục Hổ đan, ăn vào rồi sẽ không sao nữa”.

Loading...