Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 1067
Cập nhật lúc: 2024-09-04 06:39:47
Lượt xem: 6
Chương 1066: Người bị phong ấn
“Xuýt!”
Khi mọi người xuất hiện, cường giả của mấy gia tộc lớn đều hít vào một ngụm khí lạnh, mặc dù họ biết thực lực của Giáo Đình Bắc Quốc rất mạnh nhưng không ngờ lại có nhiều cường giả đến thế.
Đứng vững trên không là điều chỉ cường giả Thần cảnh mới có thể làm được.
Một phần của Giáo Đình thôi đã có nhiều cường giả đến thế, sao họ có thể chống lại được?
“Lâm Phong, sao cậu lại ở Bắc Quốc!” Công tước Scarlet ngạc nhiên kêu lên.
Công tước Scarlet thốt ra cái tên Lâm Phong khiến tất cả mọi người đều im lặng.
Sau đó là một tràng tiếng ngạc nhiên cảm thán.
Lâm Phong danh tiếng lẫy lừng, ngoài Tiên cảnh, Lâm Phong là người nổi tiếng nhất trong giới võ đạo gần đây, đặc biệt là với người của Giáo Đình, bọn họ chỉ mong muốn được ăn thịt uống m.á.u anh. Giáo Đình đã đập tập kích Lâm Phong rất nhiều lần nhưng ngay cả đại giáo chủ Hồng Y cũng c.h.ế.t trong tay anh.
“Lâm Phong!”
“Hoá ra cậu ta là Lâm Phong!”
“Không ngờ tên ma quỷ này lại tới Bắc Quốc rồi.”
Ánh mắt của những người khác trong Giáo Đình cũng hơi hoảng loạn, thực lực của Lâm Phong quá mạnh, bọn họ thực sự không đối phó nổi.
“Các người có thể tới đến đây, Lâm Phong tôi thì không thể sao?”
Lâm Phong hờ hững hỏi.
“Lâm Phong, lần này Huyết Tộc tới đây không liên quan đến cậu. Chúng tôi tới để cứu một vị tiền bối của Huyết Tộc, chỉ cần cậu hứa không ngăn cản thì Huyết Tộc thề sẽ không đối địch với cậu nữa, còn sẽ cung cấp cho cậu những tài nguyên thoả đáng để đền ơn.”
Công tước Scarlet nặng nề nói.
Mối thù của Huyết Tộc và Lâm Phong đã có từ lâu, nhưng với sự quật khởi của Lâm Phong, khi cường giả Huyết Tộc của bọn họ chưa ra đời thì họ cũng không định tấn công anh, chủ yếu là vì đánh không lại.
Nhưng họ không ngờ lại gặp Lâm Phong ở Bắc Quốc.
Những kỵ sĩ khác của Giáo Đình cũng nhìn Lâm Phong với vẻ mặt căng thẳng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy vẻ căng thẳng của cao thủ Giáo Đình, người của mấy gia tộc lớn cũng hơi bối rối. Bên Giáo Đình có sáu bảy cao thủ Thần cảnh, mà người phương Đông kia lại chỉ là một thanh niên tuấn tú, sao người của Giáo Đình đối mặt với một chàng trai trẻ lại như đối mặt ma quỷ khủng khiếp gì đó vậy.
“Cậu ta là Lâm Phong, cao thủ mạnh nhất của Long Quốc ở phương Đông thần bí, được xưng là người đứng đầu thế giới!”
Đại diện của một gia tộc đột nhiên hét lên, mặc dù giới võ đạo Bắc Quốc của họ rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng tin tức về Lâm Phong cũng đã truyền tới Bắc Quốc, chỉ là trong lúc nhất thời họ không phản ứng kịp mà thôi.
“Cái gì, cậu ta là Lâm Phong, cao thủ thần bí của phương Đông?”
“Ôi trời ơi, cậu ta đến Bắc Quốc làm gì?”
Những người khác đều đồng loạt kêu lên, nhưng lại không thể giấu đi vẻ lo âu trên mặt.
Bọn họ đều từng nghe nói tới tiếng tăm của Lâm Phong, dù Lâm Phong đi đến đâu cũng dấy lên một trận gió tanh mưa máu, rất nhiều thế lực truyền thừa hàng trăm năm cũng lụi tàn vì Lâm Phong, chẳng lẽ bây giờ đã tới lượt Bắc Quốc rồi?
“Huyên Huyên, cậu có thấy dường như mấy người này khá sợ ngài võ giả không?” Đồng Đồng kéo tay Huyên Huyên, nhỏ giọng hỏi.
“Tớ cũng không biết nữa!”
Huyên Huyên cũng hơi mờ mịt, người mà họ kéo bừa ở sân bay trông khá giống võ giả lại là cao nhân ẩn sĩ thực thụ, hơn nữa bây giờ xem ra còn không phải là một cao thủ bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-1067.html.]
Mấy người Giáo Đình có thể bay lên trời, chiến đấu muôn màu muôn vẻ vừa nãy đã khiến họ choáng váng trợn mắt há mồm, nhưng bây giờ họ lại đều không đỡ được một chiêu của cao nhân tên Lâm Phong trước mắt này.
Vẻ mặt Lâm Phong lãnh đạm, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, anh nhìn công tước Scarlet rồi thản nhiên nói: “Huyết Tộc của ông đã nhiều lần tấn công tôi, sao ông lại nghĩ tôi sẽ giao dịch với ông?”
“Chẳng lẽ ông nghĩ tôi rất thiếu tài nguyên ư?”
“Cậu...”
TBC
Vẻ mặt công tước Scarlet âm trầm, thấp giọng nói: “Lâm Phong, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, sau lưng còn có cao thủ núi Long Hổ, nhưng Huyết Tộc tôi cũng không dễ bắt nạt, tộc chúng tôi cũng có ông tổ toạ trấn, nếu cậu ra tay với tôi thì nhất định sẽ có cao thủ Địa Tiên tới đối phó cậu!”
“Vậy cứ để họ tới thử đi!”
Lâm Phong bình tĩnh nói, anh đưa tay về phía công tước Scarlet, bàn tay to lớn với nguyên khí hơn mười trượng hiện ra trong lăng không, túm lấy công tước Scarlet.
Sắc mặt công tước Scarlet thay đổi rõ ràng, lão ta biết mình không phải đối thủ của Lâm Phong, lão lấy răng nanh từ trong n.g.ự.c ra rồi phun một ngụm m.á.u lên đó.
“Vèo!”
Huyết quang lấp lánh trên răng nanh, thần chú thần bí xuất hiện mang theo hung khí xé rách thần hồn, bay về phía Lâm Phong.
“Phập!”
Răng nanh huyết sắc xuyên thủng bàn tay nguyên khí của Lâm Phong, đ.â.m vào tim anh.
“Xem mày có c.h.ế.t không~”
Công tước Scarlet nở nụ cười cuồng dại, răng nanh này được để lại khi một lão tổ Địa Tiên hậu kỳ trong Huyết Tộc lão rơi xuống, bây giờ hắn đã xúc tiến đủ để khiến nó xuyên thủng cơ thể của nhân tiên.
“Hừ!”
Lâm Phong không nói gì, ánh mắt hờ hững, mặc cho ranh năng huyết sắc đ.â.m vào người.
“Rắc rắc!”
Nụ cười trên mặt công tước Scarlet cứng đờ, răng nanh do cường giả Huyết Tộc lão để lại cắm trên người Lâm Phong bắt đầu vỡ vụn từ trên đỉnh xuống.
“Phụt!”
Công tước Sacrlet phụt ra một ngụm m.á.u tươi, răng nanh được lão khống chế bằng tâm thần, bây giờ răng nanh vỡ vụn đương nhiên lão cũng sẽ bị thương nặng.
“Mau thả tiền bối Huyết Tộc ra, nếu không hôm nay chúng ta đều c.h.ế.t hết!”
Công tước Scarlet hét lên với Đại tế tư.
“Được!”
Ánh mắt Đại tế tư ngưng lại, miệng lẩm nhẩm vài câu thần chú.
Mấy tên cao to khi nãy còn diễu võ giương oai trên quảng trường lần lượt thất khiếu chảy máu, ngã lăn ra đất. Một tên cảnh giới bảng Nhân lớn tiếng hét lên với Đại tế tư: “Chúng tôi làm nhiều việc cho giáo đường như thế, tại sao lại đối xử với chúng tôi thế này?”
Mấy tên khác cũng đều giận dữ nhìn Đại tế tư, không biết hắn đã làm gì mình.
“Sau khi các cậu c.h.ế.t chắc chắn sẽ được về với chúa.”
Đại tế tư nhìn đám người ngã xuống đất từ từ hoá thành một vũng m.á.u rồi chậm rãi nói, ánh mắt lạnh nhạt.
- -------------------