Trừ phi, đối phương chính là nhắm mà đến.
Người quen, bóng dáng quen thuộc, lập tức ý thức đối phương là ai.
Nhìn Hứa Tri Tri bước chân nhanh hơn, Giang Ngọc Xuyên đột nhiên tăng tốc, chạy ba bước thành hai bước đến mặt Hứa Tri Tri, đưa tay ngăn cô.
“Tri Tri tỷ,” thập phần xác định .
Hứa Tri Tri ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Giang Ngọc Xuyên.
Mặt mày Giang Ngọc Xuyên cong lên, trong ánh mắt tràn đầy ý , vài phần dáng vẻ đại nam hài ngây thơ : “ là cô, nhận cô lợi hại !”
Phía là tiếng bước chân dồn dập, khi tiếng bước chân dần dần gần , Hứa Tri Tri xoay đầu , lúc liền đối diện với đôi mắt Thẩm Quân Ngọc.
Lý Phong Thanh Ngọc Xuyên gọi Hứa Tri Tri, liền ý thức cô bé mặt là ai, cả mặt đều ngẩn , loại kích động kìm .
Miệng Hứa Tri Tri khẩu trang há , cuối cùng vẫn là nên lời một câu nào.
“Chúng nhanh , lát nữa nhận tới!” Giang Ngọc Xuyên thấy mấy đều lời nào, thấy nhiều ánh mắt đ.á.n.h giá, lập tức .
Vương Xu cũng liên tục gật đầu, Nguyệt Nguyệt và Ngọc Xuyên hiện tại là nhân vật công chúng, ở chỗ lát nữa đưa tin ngoài.
Trời cô đầu tiên tải xuống Weibo, đập mắt chính là tin tức Nguyệt Nguyệt và Ngọc Xuyên yêu đương, kinh ngạc và sợ hãi bao lâu.
Hiện tại , quá thích bắt gió bắt bóng.
Cứ như , chuyển dời trận địa.
Xe Giang Ngọc Xuyên lái cũng đủ lớn, Hứa Tri Tri thấy thế , liền gửi tin nhắn cho Tô Duyệt bảo cô cùng tài xế trở về, hôm nay xem như tan tầm.
Lúc Tô Duyệt trả lời tin nhắn cô, cô Thẩm Quân Ngọc lôi kéo chặt chẽ lên xe.
Mãi đến khi xe, Hứa Tri Tri cũng phản ứng kịp sự việc phát triển.
Cô vốn dĩ chỉ là xem Thẩm Quân Ngọc và Lý Phong Thanh, đến xem tìm 20 năm, rốt cuộc là dáng vẻ gì.
Đồng thời cô cũng tò mò, cha rốt cuộc là tồn tại như thế nào, thấy sẽ cảm giác như thế nào.
Chỉ là ngờ, Giang Ngọc Xuyên phản ứng quá nhanh, một chút liền nhận cô đó bắt cô.
Nghĩ đến đây, Hứa Tri Tri bất đắc dĩ trong lòng thở dài một tiếng.
Lúc , cô cảm nhận ánh mắt mãnh liệt. Cô mới chú ý tới, Thẩm Quân Ngọc vẫn luôn ánh mắt sáng quắc mà chính .
Một bên Lý Phong Thanh tuy rằng trắng trợn như , nhưng ánh mắt rời khỏi cô quá ba giây, liền dừng cô.
Cha Giang Ngọc Xuyên chỉ là thường thường xem cô, trong ánh mắt mang theo mong đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/o-he-thong-pham-toi-con-co-the-dung-nhu-vay-sao/chuong-265.html.]
Hứa Tri Tri nghĩ nghĩ, tháo xuống mũ và khẩu trang.
Cô do dự một chút, tìm thấy nên cái gì, chỉ thể chút chần chờ : “ kêu Hứa Tri Tri, các vị thể gọi Tri Tri.”
Nhìn mặt cô, Thẩm Quân Ngọc đột nhiên bưng kín miệng, đó nước mắt ngừng từ hốc mắt chảy xuống.
Cô nức nở nên lời một câu, duỗi tay kéo Hứa Tri Tri, nhưng sợ dọa đến cô.
“Ngài đừng , đừng ạ!” Hứa Tri Tri há miệng, qua một lúc lâu mới .
Giang Ngọc Xuyên ở phía , nhấp môi, nghĩ nghĩ mở lời sang chuyện khác: “Tri Tri tỷ, cô tiểu dì tiểu dượng là chuyến bay !”
Nghe những khác cũng về phía Hứa Tri Tri.
“ giúp tra,” Hứa Tri Tri sự thật.
Chỉ là xong, đều trầm mặc, bởi vì tình huống hiện tại thật sự tiến thêm một bước , lùi một bước cũng .
Mối quan hệ giữa họ cũng xác định, tuy rằng trong lòng rõ ràng, nhưng vạn nhất thật sự là hiểu lầm, sự hổ thể nghĩ.
Hơn nữa còn sự xác định, vợ chồng Thẩm Quân Ngọc xác định Hứa Tri Tri nhận họ , Hứa Tri Tri cũng rõ ràng suy nghĩ của .
Lúc , Thẩm Quân Ngọc nhỏ giọng thăm dò : “Tri Tri, con còn nhớ rõ chuyện khi còn nhỏ ?”
Họ đại khái một chuyện của Hứa Tri Tri, cho nên thăm dò hỏi , như chậm rãi bắt đầu hiểu lẫn .
“Không nhớ rõ, hình như là ba tuổi xuất hiện ở viện phúc lợi, đợi ở viện phúc lợi đến năm tuổi thì cha nuôi nhận nuôi. Chỉ một bộ phận ký ức ở viện phúc lợi cùng với ký ức ở bên bà ngoại, ba tuổi cơ hồ ,” Hứa Tri Tri kiên nhẫn giải thích.
Thật sự là Thẩm Quân Ngọc cô ánh mắt quá mức chấp nhất, cô đành lòng đối phương thất vọng, nghĩ kiên nhẫn trả lời một chút.
Lý Phong Thanh gật đầu, “Không nhớ rõ cũng là bình thường, ba tuổi vẫn là quá nhỏ.”
“Vậy là lạc? Hay là chú ý lừa bán?” Hứa Tri Tri cũng tò mò, cô tuy rằng xem qua tin tức tìm và một tư liệu của hai , nhưng đối với việc bắt , vẫn là rõ lắm.
Cho nên cô hỏi , chỉ là thêm từ .
Sắc mặt Thẩm Quân Ngọc đột nhiên trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí ẩn ẩn mang theo oán giận và thù hận. Còn sự áy náy sâu sắc, áy náy đ.á.n.h mất con.
Trên mặt Lý Phong Thanh tàn tạ nhiều thêm vài phần khó chịu, ánh mắt tự giác về phía Hứa Tri Tri, thật lâu mới lẩm bẩm : “Là sai lầm của chúng , chúng cho rằng … thể tiếp thu con là con gái, hơn nữa bà cũng biểu hiện sự yêu thích. Liền sơ sẩy đại ý để bà chúng chăm sóc con hai giờ, công việc.”