Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-10-27 02:11:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kích thích

Diệp Loan Loan đầu, đang định rời , khóe mắt liếc thấy kẻ hành tung quỷ dị trong đám thích khách, đang loay hoay với thứ gì đó trong tay, lén lút tiếp cận Cố Thanh Yến.

Ánh lửa chớp nhẹ, chiếu sáng một sợi dây dẫn.

Tim Diệp Loan Loan ngừng đập vài giây, bỗng đập điên cuồng. Không rõ nguyên nhân, nàng bỗng cảm thấy thứ ... nguy hiểm!

Lúc cũng quan tâm đến việc tự vả mặt nữa, Diệp Loan Loan lập tức lớn tiếng hô: “Cố Duyên Chi! Tránh , mau tránh

Tiểu Địa thấy giọng nàng kinh hãi, nhanh chóng kéo Cố Thanh Yến bay vút lên trung hơn một trượng.

Đồng thời, một vật nặng tròn xoe từ giữa trung rơi xuống, kịp chạm đất phát tiếng “Ầm” cực lớn.

Nơi Cố Thanh Yến , lập tức nổ tung một cái hố lớn.

Cả con thuyền rung chuyển.

Diệp Loan Loan mà tim đập thình thịch.

Ngay đó, chỉ thấy lấy quả cầu sắt trung tâm, lửa bùng lên tứ phía. Trên thuyền nhanh chóng khói cuồn cuộn, lửa cháy ngút trời.

Biến cố liên tiếp xảy , các vệ hiểu rằng cần giữ mạng sống nữa. Ai nấy đều tay tàn độc, nhanh chóng giải quyết đám thích khách .

Tiểu Thiên, Tiểu Địa hộ tống Cố Thanh Yến tránh , nhanh chóng hội hợp với Diệp Loan Loan, dừng chân ở một nơi tương đối an .

Cố Thanh Yến cúi sờ lên ván thuyền, hai ngón tay khẽ xoa, đưa lên mũi ngửi nhẹ: “Dầu hỏa? Chẳng trách bùng cháy nhanh như .”

“Vậy con thuyền ...? Chẳng sẽ trụ bao lâu!” Tiểu Thiên vội vàng : “Thuộc hạ sẽ chuyển bánh lái ngay, tìm Kỷ công tử...”

“Không .”

Lửa cháy đến chân mày, Cố Thanh Yến vẫn bình tĩnh phân tích: “Dầu hỏa chạm là cháy ngay, hiện tại gió nam đang thổi mạnh. Chưa kịp tiếp cận, ngọn lửa sẽ lan sang các thuyền khác.”

Hắn dừng một lát, lệnh: “Chuyển bánh lái về hướng đông bắc.”

“Vậy chúng chỉ thể nhảy thuyền thôi.” Thấy Tiểu Thiên khoang điều khiển chính, Tiểu Địa do dự : “Chủ tử bơi, thuộc hạ sẽ ôm ...”

Cố Thanh Yến liếc y một cái, lùi vài bước, ý từ chối rõ ràng thể hơn.

Tiểu Địa: “...”

Chủ tử cần như thế .

Ôm một trái tim tan nát, Tiểu Địa ấm ức tiếp những lời dứt: “Thuộc hạ ôm , nếu nước biến cố, e rằng thể bảo vệ chu . Nghe Diệp cô nương bơi lội giỏi, để đề phòng vạn nhất, e là phiền nàng .”

Cố Thanh Yến: “...” Cũng cần khiêm tốn như .

Diệp Loan Loan ở một bên đang buộc rìu, chuẩn công tác nhảy xuống nước.

Nàng phân biệt rõ ràng nặng nhẹ, khẩn cấp, liền vỗ n.g.ự.c : “Cả Mân Châu , bơi lội giỏi nhất, ai dám xưng thứ hai. Ngươi cứ yên tâm giao cho .”

Tiểu Địa chắp tay tạ ơn, cũng đợi Cố Thanh Yến phân phó. Y nhanh như chớp tìm Tiểu Thiên.

Cố Thanh Yến giao phó một cách qua loa, nữa im lặng: “...”

Không ai hỏi ý kiến của ?

Lửa cháy ngút trời, x.é to.ạc màn đêm u ám.

Từng tiếng "tủm tủm" liên tiếp vang lên xung quanh như trút bánh chẻo xuống nước.

Diệp Loan Loan nắm lấy tay Cố Thanh Yến, mặt đờ đẫn : “Nắm chặt , tuyệt đối đừng buông .”

Cố Thanh Yến bàn tay hai đang nắm chặt, nhận sự căng thẳng của nàng.

Còn căng thẳng hơn cả .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Nàng cần lo cho , Loan Loan.”

Cố Thanh Yến rút lòng bàn tay , đan mười ngón tay nàng: “Như , chúng sẽ lạc .”

Diệp Loan Loan kỹ, vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y .

Nàng đầu con thuyền sắp hóa thành biển lửa, liếc những con sóng cuồn cuộn chân.

“Nhảy thôi.”

Nàng hít sâu một , cùng Cố Thanh Yến nhảy xuống.

Sóng vỗ cuồn cuộn.

Trong chớp mắt, hai biến mất dấu vết.

Sóng nước cuộn trào, vỗ những tảng đá phong hóa ven bờ.

Đã hơn nửa ngày trôi qua kể từ khi quan thuyền cháy.

Lúc , mặt trời gay gắt chiếu thẳng xuống.

Diệp Loan Loan tỉnh dậy, thấy đang trong một vũng nước.

Nàng dậy, rũ tai cho nước chảy , giơ tay che nắng, quanh.

Đó là một bãi cạn tên ở .

Quá lâu ở biển, đầu nàng vẫn còn mơ màng.

Luôn cảm thấy quên điều gì đó.

Không nhớ .

Phơi nắng trời gay gắt, Diệp Loan Loan mặc y phục ướt sũng, bao lâu thấy khó chịu .

Nàng loạng choạng dậy, về phía bờ.

Chưa vài bước, Diệp Loan Loan chợt cảm giác gì đó, đầu sang một bên khác. Ở đó một tảng đá lớn, phía một bóng đang ngủ, chỉ lộ nửa . Nếu để ý sẽ bỏ qua.

Y phục trông vô cùng quen mắt.

Diệp Loan Loan vỗ trán, cuối cùng cũng nhớ quên gì .

Sau khi nhảy xuống biển, nàng và Duyên Chi ca ca vô tình lạc vùng đá ngầm. Vừa hiểm nguy tránh một kiếp, gặp dòng cá hung hãn. Khó khăn lắm mới thoát c.h.ế.t, tiếp theo gặp vòng xoáy nước sông. Dốc hết sức bình sinh mới thoát , tâm mệt mỏi rã rời. đúng lúc đó, hai một con sóng lớn vô tình chia cắt!

Nghĩ đến dòng nước xiết, nghĩ đến Duyên Chi ca ca sợ nước

Diệp Loan Loan gần như nghẹt thở.

Nàng phóng như bay về phía bóng .

“Sống, vẫn còn sống...”

Run rẩy rút ngón tay vẫn còn run rẩy , Diệp Loan Loan phịch xuống đất.

Nàng dám vỗ n.g.ự.c mà , những gì nàng trải qua ngày hôm nay, còn kích thích hơn tổng cộng mười bảy năm đó của nàng!

Cố Thanh Yến hôn mê bất tỉnh.

Diệp Loan Loan ôm lên bờ, khi đặt xuống, hai cánh tay nàng lạnh buốt.

Nàng từng thấy ai phát bệnh hàn tật dữ dội đến .

Nhìn xuống Cố Thanh Yến, Diệp Loan Loan khỏi mím chặt môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-noi-son-da/chuong-76.html.]

Khi còn tỉnh táo, dường như luôn xử lý nhiều công việc, giữa đôi mày nặng trĩu suy tư. Mà giờ đây, nhắm mắt, khóe môi khẽ cong dường như đang mỉm , tinh khiết vô hại như một đứa trẻ, dễ dàng mềm lòng khác.

ngũ quan tuấn mỹ, tư thái ôn nhuận, vẫn thể che giấu tình trạng tồi tệ của .

Mặt trời gay gắt, Diệp Loan Loan chỉ cạnh thôi cũng cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương.

Nàng tháo rìu cầm trong tay, cũng dám quá xa, nhanh chóng đến bụi cây nhỏ ven bờ, chặt một ít cành cây khô tạp nham ôm về.

Giữa ngày hè nóng nực mà đốt lửa, nếu thấy, lẽ sẽ mắng nàng điên.

Diệp Loan Loan chỉ đốt lửa, mà còn ôm Cố Thanh Yến đến gần. Thấy ẩn hiện một lớp băng mỏng, nàng vội vàng cởi áo ngoài của hơ khô, sơ sài khoác cho .

Đội nắng gay gắt thêm củi, phớt lờ khí lạnh thử thở.

Băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Câu lúc dùng để hình dung Diệp Loan Loan, thể sinh động hơn nữa.

Khi nàng lau mồ hôi như mưa trán, lẩm bẩm oán trời nóng bức, thì Cố Thanh Yến đang mắc kẹt trong những ký ức lạnh lẽo.

Đó là một hồ nước giữa mùa đông khắc nghiệt.

Hắn năm sáu tuổi chìm xuống đáy nước, cái lạnh ăn mòn xương cốt, cố gắng bơi lên bờ, nhưng trái tim như côn trùng gặm nhấm, như vạn ngàn kim châm đâm, đau đớn đến khó thở.

Hắn mất hết sức lực, thể giãy giụa. Nước hồ lạnh buốt nhấn chìm , nuốt chửng . Đứa trẻ bé nhỏ, đầu tiên nhận , nước là một sự tồn tại đáng sợ đến thế.

Ai đó, cứu ? Cứu ?!

Ý thức hỗn loạn, giấc mơ bắt đầu xuất hiện sự trùng lặp kỳ lạ.

Đó là một vùng biển, , kẻ thế giới bên ngoài gán cho biệt danh “Diêm Vương Cố”, một nữa chìm xuống đáy nước. , đơn độc.

Một bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp và mạnh mẽ, nắm chặt lấy . Dưới những rạn ngầm đầy nguy hiểm, đàn cá hung hãn đang ập tới, vòng xoáy nước cuốn đến...

Dù khó khăn đến mấy, bàn tay đó, bao giờ buông .

Hắn thuở nhỏ, thấy tất cả những điều , dường như mỉm .

khi con sóng lớn ập đến, thuở nhỏ, trưởng thành, đồng thời hoảng hốt.

Nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng.

Sự giãy giụa vô ích.

Nước biển dần tràn khoang mũi.

Dường như dù bao nhiêu , dù trải qua bao nhiêu chuyện. Sợ nước, trở thành bản năng của .

Nước biển chen lấn xô đẩy nuốt chửng , tất cả, sẽ chìm bóng tối.

Một đôi mắt hạnh nhân hoảng loạn, bỗng nhiên lướt qua tâm trí Cố Thanh Yến.

Đây là hình ảnh cuối cùng Diệp Loan Loan để cho , khi dòng nước xiết cuồn cuộn chia cắt hai .

Trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt.

Hắn thể c.h.ế.t.

Ít nhất là thể c.h.ế.t mắt nàng.

Nếu cứ như mà c.h.ế.t ...

Cô bé sẽ , sẽ tự trách mất.

Cố Thanh Yến chậm rãi tỉnh , ánh nắng chói chang khiến thể mở mắt.

Một bóng râm che phủ đầu: “Duyên Chi ca ca, tỉnh ?”

Là Diệp Loan Loan.

Cố Thanh Yến từ từ mở mắt, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mũm mĩm , mắt thâm quầng như Quan Công.

Trong tầm mắt, là bãi cạn, là nắng gay gắt, là đống lửa bùng cháy.

Hắn vươn tay, vặn chạm khuôn mặt nàng đang ghé sát.

Quả nhiên, nóng hổi một mảnh.

Do nóng mà .

Nghĩ cũng hiểu, nàng giữa thời tiết đốt lửa lớn, chỉ thể là do bệnh hàn của tái phát.

Cố Thanh Yến nhíu mày: “Loan Loan, nàng tìm thấy bao lâu ?”

Diệp Loan Loan cũng chắc lắm, nàng đang bận chặt cây để sưởi ấm nhân tạo cho : “...Khoảng chừng, hai ba thời thần?”

thì những bụi cây gần đó, nàng cũng chặt gần hết, đốt cháy hết . Với tốc độ của nàng, hai ba thời thần là sai .

Cố Thanh Yến kiềm chế nỗi xót xa trong lòng.

Nói cách khác, nàng phơi nắng gần ba thời thần. Chỉ để duy trì đống lửa .

Cố Thanh Yến căng thẳng môi: “Ta dọa nàng sợ ?”

“Cũng hẳn, chỉ là chút lo lắng.”

Diệp Loan Loan vuốt mái tóc, nhớ dáng vẻ chân mềm yếu ớt của khi đó, bèn sang hỏi : “Ca ca Diên Chi giờ thế nào , còn lạnh ?”

Cố Thanh Yến bên đống lửa, cảm nhận chút ấm nào, trong tim vẫn còn vương vấn nỗi đau đớn như xé nát.

Y mặt biểu tình, khẽ : “Nhờ Loan Loan , đỡ hơn nhiều .”

Diệp Loan Loan định gì đó, thì bụng nàng lên tiếng : “Grừ...”

“Grừ... grừ... grừ...”

Liên tục ngừng, những tiếng kêu đòi hỏi yên phận.

Cố Thanh Yến thấy nàng che tai như mèo giấu phân, lòng bàn tay mũm mĩm úp chặt bụng, nhất thời dở dở . Trong lòng dấy lên chút áy náy: “Loan Loan, cần trông chừng nữa. Hãy tìm chút gì đó ăn , đừng để bụng đói.”

“Chàng tỉnh , một ở đây ?” Diệp Loan Loan hỏi xong, lập tức tự lắc đầu: “Một lát nữa sẽ , cũng kém chút thời gian .”

đói ,” Cố Thanh Yến cố ý xoa xoa bụng, lấy Vụ Vũ Lê Hoa, : “Cứ yên tâm , ám khí của Loan Loan tặng .”

Diệp Loan Loan nghĩ nghĩ, lâu thấy ai, trong thời gian ngắn chắc sẽ thích khách đuổi tới nữa.

Còn về chim muông mãnh thú, dùng Vụ Vũ Lê Hoa thì quá phí của trời.

Quả thật vẫn khá an .

Nàng vác rìu lên vai, rừng: “Ta bắt cho một con gà rừng để tẩm bổ, sẽ ngay.”

Cố Thanh Yến gật đầu, lặng lẽ Diệp Loan Loan xa dần, khuất hẳn sâu trong rừng cây.

Mãi đến lúc , y mới kìm lộ vẻ đau đớn, cúi ôm chặt lấy tim.

Cổ trùng đang di chuyển trong cơ thể y.

Từng chút một gặm nhấm sinh mạng còn chẳng là bao của y.

Tẩm bổ gì cũng vô dụng thôi.

 

Loading...