Triệu Hằng đang  hỏi thăm thì Xuyên Tử mở miệng: “Thế nào? Đơn thuốc A Uyển   chỗ nào  đúng ?”
“Đơn thuốc của A Uyển?” Triệu Hằng nghi ngờ hỏi .
Xuyên Tử gật đầu,  chuyện Du Uyển  trị liệu cho bò, cộng thêm phương thuốc  là do nàng  cho Triệu Hằng .
Triệu Hằng thật sự  thể tin: “Làm  sẽ...”
“Được , đừng trì hoãn nữa,   A Uyển  tình huống bây giờ  khẩn cấp ? Có  trị cho bò nữa ?” Du Phong  thèm để ý Triệu Hằng, lôi Xuyên Tử rời , lưu  Triệu Hằng đang  ngốc tại chỗ.
Hai   nhanh về nhanh, đến  buổi trưa là  đem dược liệu về , Xuyên Tử  mang đủ tiền, Du Phong liền ứng  cho .
Du Uyển kiểm tra từng món dược liệu,  khi xác nhận   sai sót mới nghiền nhỏ chúng , lấy nửa chén dầu vừng nhỏ  thành một bát dược cao thoa ngoài da, thuốc dùng để uống thì nấu thành canh, trộn chút cỏ khô  thành cháo.
Bò vô cùng đau đớn nên  chịu ăn.
Du Uyển uy nó một khắc đồng hồ mới uy  hết chén dược.
Toàn bộ quá trình, Lão Thôi luôn  chằm chằm   chuyện, trong mắt hiện lên một tia ý vị khó mà lý giải.
Sau nửa canh giờ, dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, bò cũng  rên lên những tiếng thống khổ nữa, nó  ăn thêm, Du Uyển lấy cỏ khô , nó há miệng chậm rãi nhai.
Thấy bò  chịu ăn, tâm của   ở đây buông xuống hơn phân nửa.
“Đây là đây là.... nó  thể sống thật ?” Trương thẩm kích động , lúc  bò của bà  bệnh cũng   chịu ăn  nhanh như .
Lão Thôi nhẹ gật đầu, lẩm bẩm : “Quả thật  thể sống.”
Tuy lúc  ông   khoác bản   dũng mãnh phi thường như thế nào, nhưng  bao giờ dùng chuyện sống c.h.ế.t  khoa trương, ông   thể sống, chính là  cứu.
Mọi  đều thở  một  nhẹ nhõm.
Đối với bọn họ mà ,  cứu  chỉ là con bò , mà còn cứu cả chuyện  nông cũng như sinh ý của bọn họ.
Ánh mắt    về phía Du Uyển cũng  đổi,  đó mới tỉnh táo  – A Uyển sinh  và lớn lên ở trong thôn, nàng vốn   chữ,  mà từ khi nào  đột nhiên hiểu y thuật?
“A Uyển,   ngươi  chuyện gạt   ?” Lý Chính   nghi hoặc trong lòng  .
Du Uyển ung dung  : “Thực  dám giấu giếm, nhà chồng của biểu cô  dịch y,  ở đó  học chút y thuật sơ sài,  mấy ngày sách cũng hiểu  chút da lông,  dám khoe.”
Lý Chính bừng tỉnh đại ngộ, : “Thì  là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-95.html.]
Bất quá đây mà là chút da lông ? Nàng còn lợi hại hơn cả lang trung.
Lý Chính cũng  nghi ngờ Du Uyển   láo  , dù  y thuật của Du Uyển cũng là thật, một tay  lên chữ  xinh  như  cũng   là giả, những thứ    học  trong kỹ viện cơ chứ?
Mọi  trong thôn cũng cảm nhận sâu sắc rằng   trách oan Du Uyển, nhao nhao cúi đầu hổ thẹn.
Du Uyển cũng  trách cứ ai, chậm rãi  với Lý Chính: “Ta      sai chuyện gì,  để cho   Triệu gia hiểu lầm  như , còn  phiền Lý Chính cho mời nàng  đến để  đối chất trực tiếp.”
Lý Chính gật đầu: “Nên như .”
Triệu Bảo Muội  gọi tới,  chung với nàng  tới đây còn  Triệu Hằng.
Triệu Hằng đang đắm chìm trong sự đả kích mà Du Uyển mang tới, y thuật? Biết chữ? Đây là tiểu thôn cô  dùng tám cây gậy đánh cũng    một chữ ?!
Triệu Hằng  thể  thừa nhận, A Uyển xác thực  giống , đêm qua  như con sư tử xù lông  hưng sư vấn tội, từ đầu đến cuối nàng cũng  nhíu mày lấy một cái.
“Nói xong?” Nàng vứt xuống câu   đó   nhà.
Từ lúc sinh  tới giờ, đây là  đầu tiên   A Uyển vắng vẻ.
Đương nhiên,  nhanh  sẽ   thứ hai.
Du Uyển hỏi: “Triệu Bảo Muội,  hỏi ngươi, cái chuyện vô vị như    kỹ viện là ai  cho ngươi? Có  đại ca ngươi ?”
“Ta...” Triệu Bảo Muội  phủ nhận, nhưng   ánh mắt của chính  bán rẻ.
Bạch đại thẩm chống nạnh mắng to: “Triệu Hằng ngươi là đồ chó hoang! Lúc đầu ai là  tạo điều kiện cho ngươi  sách? Là A Uyển! Ngươi  sách cho nhiều , bây giờ  A Uyển   mắt, nên  hại c.h.ế.t con bé đúng ? Ta xxx ngươi cái tên khốn kiếp !”
Triệu Hằng oan uổng: “Ta  !”
Du Uyển thầm nghĩ,   nên phối hợp   bộ dáng  đả kích  ?!
Nàng học Khương thị  bộ dáng Tây Thi nâng tim, học thì học  nhưng thực hành thì quá tệ,  qua còn tưởng nàng  đau tim.
Lý Chính đưa cho nàng chén ,  nàng thở dài một tiếng : “Triệu Hằng,  thật sự  lầm ngươi, ngươi cứ như   nguyện ý kết phu thê với ,  cũng  ép buộc, hôm nay ở đây mời Lý Chính  chứng, giải trừ hôn ước hai nhà Triệu – Du, từ nay  với Triệu Hằng đường ai nấy .”
Triệu Hằng cảm thấy vui vẻ trong lòng.
“Đồng thời, cũng mời Triệu gia trả   tiền mà mấy năm   xài   các ngươi.”
Sắc mặt Triệu Hằng căng cứng.