Trừ cái đó , Du Uyển còn phát hiện thêm một vết thương cũ  lành,  thể , vết thương cũ mới là mấu chốt dẫn đến tổn thương, bất quá việc sưng cùng với cảm giác đau cũng  quá rõ ràng, nếu     xảy  sự cố, sợ là cũng  phát hiện .
May là phát hiện , bằng  nếu chậm một chút nữa thì hậu quả  nghiêm trọng.
“Có thể trị ?” Xuyên Tử   hiểu,  chỉ quan tâm  trị    thôi.
“Có thể.” Du Uyển trả lời  chút nghĩ ngợi.
“Ngươi định chữa như thế nào?” Lão Thôi , cũng   là do  yên lòng  là do ông chỉ đơn thuần hiếu kỳ.
Du Uyển  chi tiết: “Đại hoàng, hoàng bách, cây nghệ, bạch chi mỗi thứ 30 tiền, thiên nam tinh, trần bì, thương truật, thiên hoa phấn, hậu phác, cam thảo mỗi thứ 12 tiền, nghiền vụn hết , dùng dầu vừng trộn đều lên, đậm đặc đừng loãng quá là , đây là dược thoa ngoài da.”
Du Uyển  tiếp: “Còn  thuốc để uống, xuyên khung 9 tiền, nguyên hồ 12 tiền, hồng hoa 3 tiền, bạch chi 3 tiền, cũng nghiền vụn với , đun chung với nước sôi, để nguội  cho uống, đây chỉ là thuốc cho một liều,  tiên  mua hai liều cho uống  để xem hiệu quả, nếu  sai thì  cần đổi phương thuốc.”
P/s: Lúc đầu mị   hiểu tại  chuồng bò kỳ lạ, bây giờ   mới  là do Khương thị, nương Du Uyển thật ngầu, sắp đặt tất cả đường  nước bước.
Nàng  cho hết lời, một phòng vốn đang la hét ầm ĩ bây giờ lập tức tĩnh lặng.
Mặc dù  hiểu những tên thuốc , nhưng  nàng  rõ ràng rành mạch triệu chứng bệnh như ,   dù   gì nhưng tổng vẫn cảm thấy  lợi hại.
Cho dù là  bừa  chăng nữa, nhưng một    nhiều đến , hơn nữa còn  rõ  mua bao nhiêu tiền thì đủ, cũng   ai cũng tùy tiện  .
“Ai, Lão Thôi.” Bạch đại thẩm kéo Lão Thôi qua bên cạnh,  nhỏ, “Nàng... toa thuốc nàng  đến cùng  đúng  ?”
Lão Thôi tức giận : “Không    là lang băm ? Sao   toa thuốc của nàng   đúng  ?”
Bạch đại thẩm  là ông vẫn còn giận câu  lúc nãy của ,  khỏi hung ác nguýt ông một cái, ghét bỏ : “Lão già đáng chết!”
Lão Thôi tuy dỗi Bạch đại thẩm, nhưng vẫn thật lòng  với Xuyên Tử và cha : “Thất thần ở đó  gì? Còn  mau  lấy thuốc a!”
Đây là ngầm thừa nhận toa thuốc của Du Uyển.
Đương nhiên trong mắt   ông chỉ là một tên lang băm, ông   nhưng  chắc    tin.
 hiện tại  còn cách nào khác, ngựa c.h.ế.t  ngựa sống miễn chữa  đều , trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng  thể thử, cha Xuyên Tử dặn nhi tử  lên trấn bốc thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-94.html.]
“Ta  cùng với ngươi.” Du Phong .
Xuyên Tử nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đa tạ Phong ca!”
Du Phong với Xuyên Tử cầm toa thuốc   cửa, mới    nửa đường thì chạm mặt Triệu Hằng.
Triệu Hằng   động tĩnh bên ,  tận mắt thấy Xuyên Tử lôi kéo Lão Thôi ,  đoán  lẽ bò bên nhà Xuyên Tử  thương, lúc  gặp tình huống  sẽ    mời   một cái, tất nhiên   để xem bệnh mà là   phương thuốc, nhưng  đợi trái đợi  cũng  thấy ai đến mời .
Hắn cảm thấy nghi ngờ nhưng  bỏ  thanh cao của ,   nửa đường đang    thì ai ngờ  đụng trúng Du Phong và Xuyên Tử.
Triệu Hằng lúng túng chào hỏi.
Hai  căn bản cũng    đang   nơi nào.
Triệu Hằng hắng giọng một cái,  lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Du Phong,   Xuyên Tử : “Bò của nhà ngươi   chứ? Các ngươi giờ   ?”
Xuyên Tử trả lời lịch sự: “Bị thương,  với Phong ca đang   lên trấn bốc thuốc đây.”
Nói xong  còn lắc lư phương thuốc trong tay.
Nói là đơn thuốc, kỳ thật chỉ là một miếng vải bông cũ kĩ dùng than củi  lên thôi.
Triệu Hằng  bao giờ nghĩ trong thôn  ngoại trừ  còn   thứ hai  chữ.
Cảm giác ưu việt  tích lũy năm  qua tháng nọ đột nhiên  đả kích,  cơ hồ  chút nghĩ ngợi mà xòe tay  : “Cho  xem một chút.”
Xuyên Tử sững sờ, ồ một tiếng,  đó đưa đơn thuốc cho .
Triệu Hằng nhận lấy tấm vải bông cũ kỹ, chỉ  thoáng qua, cả  liền ngơ ngẩn.
Có  thứ hai trong thôn  chữ  khiến  kinh ngạc,  còn  thể   như , một chữ  xinh  như hoa trâm,  tự dưng cảm thấy đây   là một miếng vải rách cũ kỹ mà là một tờ giấy lớn.
“Nhìn đủ ?” Du Phong  khách khí đoạt  đơn thuốc.
Triệu Hằng ngước mắt  Du Phong,  nhớ mang máng rằng   Du Phong cũng  học, nhưng   ngang bướng  thích học,   mấy ngày  thôi, chẳng lẽ chữ  là Du Phong ?
“Ngươi...”