Bạch đại thẫm  thấy tiếng mở chốt cửa, cũng  đợi Lý Chính mở cửa mà tự bà phá cửa  .
May mà Lý Chính né qua một bên, nếu  thì khuôn mặt  của ông cũng  còn nguyên vẹn.
Lý Chính trừng bà một cái: “Nhìn ngươi   thể thống gì ?!”
Bạch đại thẩm thần sắc hốt hoảng : “Không   ... Đây là chuyện chính sự, mẫu  của Triệu Hằng... xảy  chuyện!”
“Mẫu  của  như thế nào?” Nghe thấy tên Triệu Hằng, thần sắc của Lý Chính ân cần hơn mấy phần.
Bạch đại thẩm : “Bà... bà  nhảy giếng! Ngươi mau  xem một chút !”
Cuối năm    nhảy giếng?
Lý Chính lập tức  để ý tới việc Bạch đại thẩm phàn nàn, cùng bà   chỗ giếng cổ ở cổng thôn.
Miệng giếng    từ nhiều năm , nhưng nước bên trong  bao giờ cạn,  trong thôn thường xuyên đến đây múc nước, Bạch đại thẩm sáng sớm đến đây múc nước, bà quăng thùng nước xuống thì  thấy tiếng bang bang, giống như đập trúng cái gì đó, cúi   xuống thì thấy một  nửa nổi nửa chìm  trong nước.
Bà tưởng  gặp quỷ,  dọa đến nổi té xuống đất.
Nghĩ   thấy  đúng, trời sáng tinh mơ như     quỷ?
Bà cẩn thận  , thì nhận  đó là Triệu thị.
Lúc Lý Chính chạy tới chỗ giếng cổ thì Triệu thị   cha Xuyên Tử cùng với mấy  đàn ông trong thôn vớt lên.
Toàn  Triệu thị đông cứng, khuôn mặt trắng bệch giống như  chết,  đỉnh đầu cũng còn đóng băng, nếu như   bà vẫn còn run rẩy thì   đều cho rằng bà  chết.
“Chân bà  hình như gãy .” Một thợ săn trong thôn .
“Cánh tay hình như cũng gãy.” Cha Xuyên Tử nhỏ giọng .
“Làm  nhảy xuống giếng còn nhảy  chính xác,   va đập đến gãy tay gãy chân như ?” Xuyên Tử phàn nàn, nếu là  nhảy giếng... Phi phi phi! Cái gì mà  nhảy giếng?!
Mọi  ai cũng nghĩ rằng do Triệu thị nhảy giếng  trót lọt nên  đụng gãy, bằng  thì như thế nào? Chẳng lẽ   khác bẻ tay bẻ chân? Ai  khả năng ?
Hơn phân nửa  trong thôn đều  giọng của Bạch đại thẩm  cho kinh hãi, ai cũng  ngờ mới sáng sớm sẽ thấy cảnh .
“Nghiệp chướng a.” Bạch đại thẩm chậc chậc .
“Nương!”
Triệu Hằng hoang mang lo sợ chạy tới, theo sát phía   là Triệu Bảo Muội, cái áo bông của nàng  cũng  mặc ngược.
Triệu Bảo Muội   thấy bộ dạng như  c.h.ế.t của Triệu thị liền oa một tiếng  lên!
Triệu Hằng chân tay luống cuống  xổm xuống: “Nương! Nương...nương!”
Bạch đại thẩm lo lắng : “Ai nha,  đừng  ngốc ở đó! Mau cới áo bông trùm cho bà , trở về đun chút nước cho bà  ngâm nước nóng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-90.html.]
Triệu Hằng  lời  theo, cởi áo bông bao lấy Triệu thị.
Cha Xuyên Tử với mấy nam nhân trong thôn tìm  một cánh cửa bỏ, đặt Triệu thị đang hấp hối  lên,  đó nhấc bà về Triệu gia.
Mấy đại thẩm thì hỗ trợ nấu nước nóng.
Triệu Bảo Muội  sướt mướt, chuyện gì cũng  giúp .
Tiểu Trần thị đuổi tới Triệu gia, cùng với mấy đại thẩm khác giúp Triệu thị  một  y phục khô mát.
Lý Chính lúc  mới hỏi thăm   Triệu gia, vì  Triệu thị  nghĩ quẩn mà  nhảy giếng?
Triệu Hằng  hiểu : “Đêm qua nương vẫn còn ...”
Triệu thị mặc dù  tức nhưng nhi tử   về, bà liền nhảy nhót tưng bừng, một bên tố khổ, một bên lên tinh thần, tình trạng như   sống thêm một trăm tám mươi năm cũng còn !
Làm   nghĩ quẩn...  nhảy giếng?
Triệu Hằng còn nghi hoặc hơn Lý Chính.
Chỉ   Triệu Bảo Muội là hiểu rõ tình hình nhất.
Triệu Bảo Muội cùng với Triệu thị  khi  tin Du Uyển  từng  kỹ viện, thì Triệu thị biểu thị  đem chuyện bê bối của Du Uyển  cho   trong thôn , bà  nhét con tiểu tiện nhân   lồng heo  dìm xuống nước! Muốn con tiện nhân đó  chết!
Cho nên sáng sớm bà  đến cổng thôn   để nhảy giếng, mà là  gõ chuông.
...    rơi xuống giếng?
Nương của nàng sẽ  bất cẩn như ...
Triệu Bảo Muội  trăm mối nghi hoặc nhưng   lời giải, Khương thị với Du Uyển   tới cửa.
Hai  con nhà  lúc  sống những ngày gian nan, da mặt lúc nào cũng xanh xao vàng vọt, thời gian    hơn , khí sắc cũng hồng nhuận,  một cái là khiến  khác  thể nào rời mắt.
Đương nhiên Khương thị  vẫn còn chút ốm yếu.
Du Uyển nâng cánh tay của bà, sợ bà  cẩn thận  ngã xuống...
“Nghe  Triệu tỷ tỷ  xảy  chuyện, thật là tội nghiệp!” Khương thị nắm khăn, một mặt đau lòng .
Lý Chính thở dài: “Làm khó cho ngươi lúc   hiềm khích với bà , bây giờ  chịu chạy tới  bà  một cái.”
“Nên như .” Khương thị vô tội .
Lý Chính nhức đầu : “Nghe Triệu Bảo Muội , trời  sáng là mẫu  của nó    ngoài... Ai da, đang yên đang lành,    nhảy giếng?”
 ,  tham sống sợ c.h.ế.t như bà ,    nhảy giếng?
Du Uyển mang theo nghi hoặc mà    trong phòng, trùng hợp lúc  Triệu Bảo Muội đang bưng một cái thau đựng y phục ướt  , đụng thẳng với ánh mắt của Du Uyển.
Trong đầu Triệu Bảo Muội giống như  tiếng nổ, giơ tay chỉ thẳng Du Uyển : “Là nàng! Là nàng hại nương của ! Là nàng  đẩy nương xuống giếng!”