Du Uyển cảm thấy phiền phức,  đợi bà   hết lời, cầm lấy con d.a.o phay  bàn, hướng về phía Triệu thị mà chém.
Triệu thị  dọa đến nổi nhảy nhót khắp nhà.
Triệu Bảo Muội cũng   hơn là bao, nàng sớm   khí thế của Du Uyển dọa cho choáng váng, ngơ ngác  tại đó, hoảng sợ  Du Uyển bắt lấy tóc Triệu thị, kéo giống như kéo bao tải, kéo Triệu thị xuống chuồng heo phía  nhà.
Nhà nàng thế nhưng  nuôi heo!
“aaaaaa...”
Triệu thị  nàng hung hăng ném  máng heo.
Sự tình phía , Triệu Bảo Muội  rõ ràng lắm, chỉ  là khi nàng lấy  tinh thần, hủ canh gà   Du Uyển cầm .
....
Tiểu Thiết Đản   cửa nhà, thần sắc uể oải.
Hắn  a tỷ  đến nhà Triệu gia, nhưng  nghĩ  lẽ a tỷ sẽ  cầm canh gà về .
A tỷ chính là như , cái gì  đều đem đến Triệu gia , Triệu gia dùng qua  mới đến lượt bọn họ.
Hắn  ghét a tỷ, bởi vì nương ,   chán ghét a tỷ,   cả một đời  thương  đau a tỷ.
Thế nhưng đôi khi  cũng hy vọng a tỷ thương, a tỷ đau  nha...
Thịt gà chắc chắn là  còn .
Tiểu Thiết Đản ủy khuất lau đỏ hốc mắt.
“Trời lạnh ,   ở cửa  gi?”
Một thanh âm quen thuộc vang lên  đỉnh đầu Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy Du Uyển một tay cầm d.a.o phay, một tay ôm cái hủ, thần sắc lạnh lùng hướng   tới.
 “A tỷ! A tỷ! Tỷ đem gà về , thật đem gà về ? Tỷ   lợi hại ?”
Tiểu Thiết Đản vốn đang uể oải, bây giờ  nhảy nhót tưng bừng, hỏi lung tung.
Du Uyển bưng canh gà  bếp.
Tiểu Thiết Đản giống như cái đuôi nhỏ chạy theo  bếp, xoay xung quanh Du Uyển.
Du Uyển   xoay quanh  cho hoa mắt, nàng chỉ cái ghế đẩu: “Ngồi xuống.”
“A.” Tiểu Thiết Đản ngoan ngoãn  xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-9.html.]
Du Uyển mở nắp hủ , thịt gà vốn  nấu xong, ở trong hủ một lúc mùi thịt gà   hãm , hương măng thấm  miếng thịt, phảng phất  càng thơm hơn.
Tiểu Thiết Đản ngăn   nước miếng đang  tự chủ chảy xuống.
Du Uyển chọn một miếng gà vàng óng, bất ngờ nhét  cái miệng đầy nước miếng của tiểu  .
Tiểu Thiết Đản đầu tiên là sững sờ,  đó  cảm nhận  một mùi thịt nồng đậm trong miệng, miếng thịt trong miệng như đang tan ...
“Ăn ngon ?” Du Uyển hỏi.
Tiểu Thiết Đản bận nhai nên uông uông gật đầu, ăn ngon! Ăn ngon đến nỗi  cũng  !
“Mặt  còn đau ?”
Tiểu Thiết Đản đầu lắc như trống bỏi,  thịt ăn, chỗ nào cũng  đau.
Du Uyển  , xác thực vết đỏ  mặt  bớt  một chút, nàng gật đầu,  hỏi tới nữa, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì,  đầu  về phía Tiểu Thiết Đản: “Hôm qua   lấy đồ ăn ở phòng bếp, nhưng đồ ăn đó ở  ?”
Tiểu Thiết Đản : “Nhà bà nội.” Nói xong còn cẩn thận từng li từng tí  nàng.
Du Uyển thầm nghĩ,  cũng    cho   nhà  khác ăn,    tỏ vẻ sợ sệt như ?
Bất quá bà nội dáng dấp như thế nào? Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng  rõ ràng.
“Hôm qua ngươi ăn cũng  no?” Du Uyển  hỏi.
Tiểu Thiết Đản nghẹn một cái: “Cái ...Đó là...”
“Nhất định thời gian qua nhà bà nội cũng trải qua    cho lắm.” Du Uyển  nhỏ.
“A?” Tiểu Thiết Đản trợn to mắt.
Du Uyển kéo tủ đựng bát , tìm một cái chén lớn, đem thịt gà cùng măng mùa đông múc  một nửa: “Đệ đem qua cho bà nội , tỷ  xào thêm một món.”
“Bà, bà nội  mất , chỉ còn đại bá mà thôi.” Tiểu Thiết Đản giống như gặp quỷ mà  nàng,   là đang kinh ngạc vì Du Uyển  nhớ rõ bà nội  chết,  là kinh ngạc vì nàng chia đồ ăn cho nhà đại bá.
Du Uyển bất động thanh sắc : “Tỷ đương nhiên  bà nội  mất, tỷ  là đem qua nhà bà nội.”
Du Uyển thu xếp xong thịt gà, ở bên  úp thêm cái bát để giữ nóng, dùng vải dầu gói  đưa cho Tiểu Thiết Đản: “Không nóng,  bưng qua đó ,  cần  nỡ, tỷ giữ  cho   nhiều.”
Tiểu Thiết Đản ưỡn n.g.ự.c lên, tặng đồ cho nhà bà nội,  sẽ   nỡ  nha!
Tiểu Thiết Đản tiếp nhận canh gà, thẳng lưng ưỡn n.g.ự.c  qua!
Mặc dù   vì  a tỷ so với lúc   giống , nhưng a tỷ như ,   thích!
....