Ông  mùi của bánh hành với thịt viên  cho mê , quên luôn việc trả   vải  cho Du cô nương.
Vạn thúc  : “Vải vẫn còn trong phủ, để ngày mai  cho  đem  trả.”
Ở nha môn  ghi chép  địa chỉ, Du cô nương ở trấn Liên Hoa, thôn Liên Hoa, chỉ cần  roi thúc ngựa là  thể đến trong vòng một canh giờ.
“ Thiếu chủ hỏi việc   gì?”
So với  vải  thì Vạn thúc càng hiếu kỳ tại  Yến Cửu Triêu  hỏi chuyện ,  Thiếu chủ  hỏi việc  thông qua mấy tên sai sử, chẳng lẽ   ông  lạc tiểu công tử,  cho thiếu chủ bất mãn, bắt đầu hoài nghi khả năng  việc của ông?
Nội tâm Vạn thúc nhận lấy một vạn điểm kinh hãi!
“Thiếu chủ, ...”
Yến Cửu Triêu nhàn nhạt cắt ngang lời: “Nàng   rõ đồ còn ở phủ Thiếu Chủ ?”
Vạn thúc sững sờ há to miệng, ông  rõ ràng lắm trả lời: “Có lẽ, buổi chiều nàng  ở trong sân,  là sẽ thấy cái rương chuyển  phòng Thiếu chủ.”
Vạn thúc   đoán   bộ nhưng cũng đoán  tám chín phần, Du Uyển mặc dù  thấy nhưng vẫn đoán .
Yến Cửu Triêu lạnh lùng hừ một cái: “Nàng    mà  yêu cầu trả đồ , cứ như  mà ?”
Vạn thúc cảm thấy trong lời  của Yến Cửu Triêu  hàm ý.
Quả nhiên  đợi Vạn thúc trả lời,   tự mở miệng giải đáp: “Bản thiếu chủ để cho nàng đến phủ Thiếu Chủ, nàng liền ngoan ngoãn  theo,  lời như , ngay cả lời mẫu  của  cũng  ,  đó  cố ý để quên đồ vật ở phòng của bản thiếu chủ...”
Yến Cửu Triêu híp híp mắt  tiếp: “Vừa  đầu bếp xin nghỉ, ngay lập tức xung phong  cơm, chỉ   bản thiếu chủ ăn cơm,  cần  nhiều như  ?”
Oan quá oan, nàng  cho cả tiểu viện cùng ăn!
Vạn thúc cảm thấy trong lòng  đắng quá, một bàn mỹ thực đều  ngài ăn sạch, là bởi vì ngài cho rằng đó là cơm tối của  ngài ...
Yến Cửu Triêu nhẹ nhàng  đến  cửa sổ,  mai vàng nở rộ trong tiểu viện, ý vị thâm trường : “Còn đối với tiểu nhi tử của bản thiếu chủ coi như con ruột....”
Thiếu chủ, rốt cuộc ngài  biểu đạt cái gì?
Yến Cửu Triêu   lạnh: “Chẳng lẽ ngươi    trong hồ lô của nàng  đang bán thuốc gì ?”
“Hồ lô... bán thuốc trong hồ lô?” Vạn thúc ngây ngẩn cả .
Thiếu chủ   là đang hoài nghi Du cô nương  dụng ý khác chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-87.html.]
Mặc dù ông với Du cô nương tiếp xúc  sâu, nhưng ông cảm giác  nàng    là mật thám của bất kỳ thế lực nào, cũng   là loại  chuyên  nịnh nọt, hoặc đám tiểu nhân chuyên  nịnh bợ mấy nhà quyền quý.
Vạn thúc đang   Yến Cửu Triêu  lẽ  hiểu , ai ngờ tiểu gia hỏa đang ngủ yên bên phòng bên , một tay cầm một cái bánh bao lớn, một tay nắm lấy đuôi Tiểu Tuyết Hồ đang buồn ngủ, một đường khập khễnh khập khễnh kéo nó   nhà.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, Yến Cửu Triêu một mặt vân đạm phong kinh mở miệng: “Nàng rõ ràng là coi trọng bản thiếu chủ, chỉ vì  ở bên cạnh bản thiếu chủ, mà giở đủ thủ đoạn cũng  tiếc!”
Vạn thúc mặt đầy hắc tuyến: “...”
Tiểu bánh bao một mặt mộng bức: “....”
Tiểu Tuyết Hồ đang ngủ gật cũng  dọa tỉnh: “...”
...
Đêm thật dài.
Xe ngựa tới thôn Liên Hoa thì trời  tối như mực, lúc   qua nửa đêm,  trong thôn đều  ngủ, cả thôn đều yên tĩnh đến lạ thường.
Du Phong nhảy xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Du Uyển xuống.
Du Uyển cũng   nhà gấp mà mở hầu bao , lấy  hai trăm tiền đồng đưa cho phu xe, “Cuối năm , vất vả cho ngài.”
Nguyên bản là  khi trời tối phu xe  đánh xe ngựa về trấn để trả xe , sự tình chậm trễ,  hại phu xe nơm nớp lo sợ mà bôn ba cả một ngày, nhưng ông  từ đầu đến cuối  phàn nàn câu nào, Du Uyển cảm thấy nên gửi ông  vài đồng vì  khổ cực cả ngày hôm nay.
Phu xe cũng  từ chối, vui mừng nhận lấy.
Du Phong  mấy đồng tiền trĩu nặng ,    thôi.
Sau khi phu xe đánh xe ngựa , Du Phong mới đau lòng mở miệng: “Làm  cho nhiều như ?”
Du Uyển mặt vui  : “Về nhà thôi, đại ca.”
“Muội nha!” Du Phong thở dài.
Du Phong đưa Du Uyển trở về .
  ngờ là  nửa đêm nhưng  cửa nhà Du Uyển   một  đang .
Đó là một nam tử trẻ tuổi, mặc một bộ trường sam màu trắng, một  ngọc thụ lâm phong, mặt mày tuấn tú,  vẻ  đang chờ , trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ  khí chất của   sách.
Cái    ai xa lạ, chính là vị hôn phu    hổ của Du Uyển – Triệu Hằng.
Cửu ca: Vị hôn phu? Hahaha, Du Uyển  coi trọng  thì   ngươi  cửa?