“Ngươi chính là Du Thiệu Thanh?” Dịch binh  coi ai  gì mà .
Du Thiệu Thanh phẩm cấp cao hơn , theo lý   gọi ông một tiếng Bách phu trưởng, lúc   dám gọi thẳng tục danh, đúng là dĩ hạ phạm thượng.
Chuyện  nếu như truyền ...
Truyền  thì ?
Có Quy Đức Lang tướng đè ép, còn  thể để cho   bắt nạt Du Thiệu Thanh chịu khổ ?
“Chuyện gì?” Du Thiệu Thanh thần sắc ung dung .
Dịch binh bĩu môi  Du Thiệu Thanh: “Có đồ của ngươi, ở trấn Liên Hoa gửi đến, ngươi nhanh  qua bên Nam doanh lĩnh đồ .”
Du Thiệu Thanh mắt dừng một chút, tựa hồ  chút khó tin, nhưng cũng   gì, cùng tên dịch binh  Nam doanh để lĩnh đồ của .
Đó là hai bình đồ ăn, trong cái bình nhỏ là rau ngâm, trong bình lớn là thịt viên với bánh nướng.
Đồ ở trấn Liên Hoa, chắc chắn là của  nhà gửi đến.
Du Thiệu Thanh sờ cái bình lạnh như băng, thần sắc vẫn  chút khó tin.
Ngô Tam tuần tra xong, như thường lệ  đến lều vải của Du Thiệu Thanh, hôm nay    đến ăn chực, mà là đưa rượu cho Du Thiệu Thanh.
Không  sắp qua năm mới ? Hắn sai   ngoài mua một bầu rượu, dự định uống với Du Thiệu Thanh cho qua đêm giao thừa .
Song khi   tới thì thấy hai cái bình  bàn.
“Đây là cái gì?” Hắn buồn bực hỏi.
Du Thiệu Thanh vẫn là mặt băng, nhưng lúc  góc cạnh  khuôn mặt  nhu hòa hơn: “Người nhà gửi đồ.”
Ngô Tam   thì sững sờ,  đó  mỉa một tiếng: “Nha, đám     lấy đồ của ngươi? Từ khi nào   bụng như ? Ngươi cẩn thận, coi chừng bên trong bỏ thuốc.”
Ở quân doanh mấy năm , lão Du trôi qua cũng  dễ dàng,     sai, chiến công cũng  ít, nhưng  là não cơ bắp, đắc tội  ít ,  gửi thư cho  nhà, nhưng  bộ đều  giữ , nghĩ  lẽ  nhà cũng gửi thư cho , nhưng tất cả   đến tay  thôi.
Tính  đây là  đầu lão Du nhận  đồ của  nhà a.
“Có thư ?”
“Không ,  nhà   chữ.”
Ông cho là như .
Ngô Tam cũng   chữ, cũng  cảm thấy điều  kỳ quái,   lên  đồ trong bình, nhịn   kinh hô: “Đồ ăn nhiều như ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-85.html.]
Có thịt viên,  rau ngâm, còn  bánh nướng.
Tất cả đều là món mà  và lão Du thích.
“Người nhà ngươi thật  quan tâm đến ngươi!” Ngô Tam  hâm mộ   ghen tị , lấy  một cái bánh nướng nặng trĩu.
Đây là bánh thật ? Thật...thật nặng a!
Ngô Tam cắn một miếng to.
Mẫu  nó,  cứng như ?
Lại ăn một viên thịt.
Mùi vị  kì lạ như ?
Cuối cùng  đặt hết niềm tin và hy vọng  chỗ rau ngâm  màu sắc bắt mắt , nhẹ nhàng nhón lấy một miếng nhỏ, l.i.ế.m l.i.ế.m một cái, hai con mắt trắng dã vì mặn...
...
Kinh thành cũng bước  màn đêm, nhưng Ngự Thư Phòng  đèn đuốc sáng trưng.
“Ngươi  cái gì? Đại doanh Tây Bắc hai vạn tướng sĩ sẽ  diệt trong vòng một đêm? Không một ai sống sót?” Hoàng đế   thư án buông xuống tấu chương,  về phía Cao Viễn hỏi.
Cao Viễn khó khăn đáp : “Vâng,  một ai sống sót.”
Hoàng đế đập tay lên bàn quát: “Hỗn trướng! Những lời yêu ngôn hoặc chúng  là ai  với ngươi?”
Cao Viễn hít sâu một  : “Thần...   những lời yêu ngôn hoặc chúng, thần thật sự  hạ quyết tâm  lớn mới liều c.h.ế.t đến đây khuyên ngăn bệ hạ.”
Hoàng đế : “Tốt  , ngươi liều c.h.ế.t khuyên ngăn trẫm,  ngươi  trẫm  một chút, tướng sĩ ở biên quan  điều tra nhưng   ai tình báo về,   ngươi  ?”
Không đợi Cao Viễn trả lời, Hoàng đế   tiếp: “Ngươi kêu trẫm đem mười vạn quân ở Thông Châu  tiếp viện cho Tây Bắc, nhưng ngươi  từng nghĩ bên ngoài thành Thông Châu  tới 15 vạn quân của Hung Nô! Bên trong thành Thông Châu  tới mấy chục vạn bách tính, ngươi nghĩ là trẫm sẽ chắp tay đem  bộ thành Thông Châu đưa cho tộc Hung Nô ?”
Cao Viễn nghiêm mặt : “Quân tình báo đưa thông tin sai, hiện tại ngoài thành Thông Châu  đủ 15 vạn quân Hung Nô, đại quân của bọn họ  di chuyển về phía đại doanh Tây Bắc, bọn họ đánh chủ ý lên lương thảo!”
Tộc Hung Nô  tiến  mùa đông sẽ thiếu thốn vật tư, lương thảo cùng với quân lương đều dựa  việc chiếm đoạt.
Đại doanh Tây Bắc vật tư phong phú, xác thực là miếng thịt mỡ trong mắt quân Hung Nô.
 Cao Viễn  thể nghĩ đến, thì tướng quân ở đại doanh  nghĩ  ? Ở đó  sớm tăng cường bố trí canh phòng, cả đại doanh vững như một cái thùng sắt.
Huống chi bọn họ  điều tra quân tình,   quân Hung Nô  nhổ trại tiến tới ngoài thành Thông Châu,   gì bất ngờ thì chúng sẽ tấn công thành Thông Châu.
Cao Viễn thi lễ một cái: “Bệ hạ, thần  câu nào cũng là thật a!”
Hoàng đế lạnh lùng hừ một cái: “Ngươi thành thật trả lời trẫm, từ chỗ nào ngươi   quân tình?”