Hắn chỉ cái ngõ hẻm  xa  : “Hắn và mấy  nữa  qua phía bên .”
Việc Du Uyển nghĩ đến đầu tiên là Du Phong  bắt cóc.
Thực tế là Du Uyển  đoán đúng, Du Phong thật sự  mấy tên côn đồ bắt qua bên , hai   kéo một xe hàng  Bạch Ngọc lâu, bọn côn đồ  theo dõi họ, chỉ là chúng  ngờ  rằng bạc     Du Phong, mà  trong tay Du Uyển.
Như , Du Phong sợ là  đánh .
Du Uyển mắt lạnh xuống: “Ngươi xác định là con hẻm đó?”
Tên quét tước vô cùng xác định : “ , quẹo bên .”
Du Uyển bóp bóp nắm tay, lấy con d.a.o dài trong cái gùi,   qua hướng mà  chỉ.
“Xuỵt... nhỏ giọng  cho lão tử! Thật vất vả mới bắt  chúng, đừng   kinh động đến quan sai!”
Khi  ngang qua một tòa nhà bỏ hoang, Du Uyển  thấy bên trong truyền đến tiếng của một nam tử.
Du Uyển dừng bước ,    một tên khác : “Quan sai đến cũng  sợ, chúng   đến mười mấy .”
Du Uyển đang  cầm d.a.o xông , bước chân liền dừng .
“Lại ,   là cho ăn dược  ? Sao  thể tỉnh  ?”
Còn cho ăn dược?
Du Uyển cảm thấy cổ quái.
“Mấy  các ngươi trông coi cẩn thận.” Tên cầm đầu nhỏ giọng phân phó mấy thủ hạ,  nhanh cửa  mở .
Du Uyển ngay lập tức trốn  cây đại thụ.
Ước chừng   bảy tám  rời .
Số  thiếu  phân nửa, Du Uyển cảm thấy   thể thắng, chỉ là nàng   cứ như  mà xông thẳng .
Quan sát cây đại thụ một chút, giắt con d.a.o   lưng, bắt đầu leo lên cây, bay qua tường.
“Ăn cơm !”
“Đến đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-71.html.]
Tòa nhà   cũng  lớn, chỉ  hai  đang trông coi, nàng nhảy qua tường đúng ngay cái phòng nhỏ ở cuối đường, tên du côn trong coi đang  nhà chính lĩnh cơm, Du Uyển định sẽ cứu Du Phong  khi   .
Du Uyển  tới gian phòng nhỏ  khóa , rút cây trâm  đầu xuống, cạy ổ khóa, vô thanh vô tức mà  .
Trong phòng im lặng.
Trên giường màn che  buông xuống, che chắn  chặt chẽ.
Đáy lòng Du Uyển luôn dâng lên cảm giác cổ quái, đối với một  nông thôn bán hàng rong,    long trọng quá ?
Nàng nhíu mày , xốc rèm che lên.
 đây   đại ca? Rõ ràng là ba cái bánh bao nhỏ ước chừng hai tuổi mà.
Mấy đứa nhỏ thật sự quá , bụ bẩm kháu khỉnh, trắng nõn  đáng yêu, Du Uyển sống hai đời,  từng thấy hài tử nào khiến  khác  thể dời ánh mắt   như , nàng hận  thể hôn mỗi đứa một cái.
Du Uyển  thích tiếp xúc  mật với  khác, ngay cả Tiểu Thiết Đản nàng cùng lắm là nắm tay mà thôi, nhưng đối với mấy hài tử mới gặp  đầu ,  mà nàng   hôn hôn ôm ôm, chuyện  thật sự  giống  chút nào.
Du Uyển lắc đầu, lúc  cũng   là lúc cảm khái.
Mấy hài tử mặc y phục vải thô   ,  lẽ y phục thật sự của chúng   lũ bắt cóc đổi , bọn chúng  như  là để che giấu tai mắt  khác.
 nghĩ đến  bước  thì chỉ  thể là   chuyện   nhiều .
Một khi  bọn chúng phát hiện sẽ  khó mà thoát .
Suy nghĩ một chút, Du Uyển  dám ở  đây lâu, tìm  một cái gùi trong phòng, cái gùi   vứt ở đây  lâu,  đó bám đầy bụi bẩn, còn  thủng hai lỗ.
 Du Uyển  để ý tới mấy thứ ,  tiên nàng thử độ chắc của cái gùi,  đó đem chăn bông trải  bên trong,  cẩn thận đưa ba hài tử bỏ , cuối cùng nàng dùng chăn bông che , vác cái gùi lên lưng, lén lút  khỏi phòng.
Nàng chân   , chân  tên bắt cóc liền bê cơm  đây.
Hắn    lùa cơm, ngẩng đầu một cái thì thấy khóa đồng  chỏng chơ  mặt đất.
Lông mày nhíu , vội vàng mở cửa phòng , ba bước thành hai bước  đến  giường, giật rèm che xuống thì thấy  giường   một ai, chăn bông cũng  cánh mà bay,  lớn tiếng kêu lên: “Không xong! Có  đến! Không thấy hài tử!”
Bọn bắt cóc vội vàng vứt chén bát xuống, chạy đuổi theo như ong vỡ tổ.
Du Uyển leo  khỏi tòa nhà, vốn định chạy  chỗ  đông , nào  chỉ chốc  liền gặp lũ bắt cóc, bọn chúng cũng   đám  trông coi bọn nhỏ, mà là đám  lúc nãy  tên đầu lĩnh phân phó   ngoài thăm dò tin tức.
Du Uyển cứ như  mà trực tiếp đối mặt với bọn chúng.
Bọn chúng   Du Uyển, cũng   bên trong cái gùi  cái gì, nên cũng   ý định dây dưa với nàng.