Du Uyển  ít xuống bếp,  trắng  là trù nghệ   cao siêu, nhưng ở đây nguyên liệu nấu ăn , chỉ tốn chút công phu là , mùi thịt gà cùng măng tỏa  mùi hương mê , tầng tầng lớp lớp bay , kíc.h thích khứu giác của Du Uyển cùng tiểu  .
Nước miếng Tiểu Thiết Đản chảy ròng ròng.
Du Uyển mở nắp nồi , múc một miếng thịt gà đưa cho ,  vội vàng lắc đầu, nuốt một ngụm nước bọt : “Đệ  đợi nương cùng tỷ ăn chung.”
“Tốt.” Du Uyển  cự tuyệt, đậy nắp nồi   với Tiểu Thiết Đản: “Tỏi ở đây  đủ dùng, tỷ   phía  hái thêm.”
“Vậy  sẽ bảo vệ gà!” Tiểu Thiết Đản vẻ mặt nghiêm túc .
Du Uyển  khẽ: “Được,  bảo vệ gà cho , đừng cho ai ăn trộm.”
Lời  là nàng  đùa cùng với Tiểu Thiết Đản, nào  chân  nàng   khỏi cửa, thì chân trái    thầm thương trộm nhớ nồi gà của nàng mà  .
Người đến  ai xa lạ, là nương của Triệu Hằng, Triệu thị.
Hôm A Uyển nhảy xuống ao, Triệu Hằng ngay lập tức cứu nàng lên,  với   là nàng vô tình  ngã xuống ao, ngay cả Triệu thị là nương của  cũng   rõ chân tướng.
A Uyển hôn mê  mấy ngày, Triệu thị cho rằng nàng  sống , nào ngờ  vô tình  hàng xóm  thấy A Uyển, nàng liền chạy tới cửa để xác nhận một phen.
“A Uyển, ngươi tỉnh  a? Ngươi cũng thực là, tỉnh cũng   với  một tiếng, Hằng nhi sắp  giao quà nhập học, ngươi mau mau lấy bạc....”
Triệu thị    bước  phòng, mới   một nửa liền dừng .
Cái mùi gì thơm  ?
Thơm đến chảy cả nước miếng thế !
Triệu thị chạy nhanh xuống phòng bếp.
Tiểu Thiết Đản thấy bà  tới gần, khuôn mặt nhỏ liền tối xuống.
Triệu thị  cũng  thèm , dỡ nắp nồi , bà  lập tức thấy một nồi lớn thịt gà vàng óng hầm cùng măng tươi, con mắt tỏa  lục quang.
Bà   nhớ   ăn thịt là lúc nào, mười ngày ? Nửa tháng ? Nha đầu c.h.ế.t tiệt A Uyển thật   điều, một tháng chỉ cho bà  ăn một  thịt, còn ít đến đáng thương,  trời mới  bà  thèm thịt đến sắp c.h.ế.t .
Ở đây  nguyên một nồi,  còn là nồi lớn nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-7.html.]
Triệu thị kích động buông nắp nồi xuống, kéo tủ đựng bát , lấy  một cái hủ sạch sẽ, tiến tới múc  gà trong nồi.
Tiểu Thiết Đản thở phì phò bắt lấy tay bà : “A tỷ , đây là để chúng  ăn! Không cho phép bà lấy !”
Triệu thị khẽ : “A tỷ ngươi là con dâu của , của nó chính là của ! Lúc nào thì đến phiên lũ các ngươi  ăn!”
Nha đầu c.h.ế.t tiệt ! Có vật  như  cũng   cầm đến hiếu kính , nhất định là nó vụng trộm giấu trong tầng hầm! May là  đến kịp,  thì cái nồi thịt gà quý báu   ăn hết.
“Tránh !” Triệu thị quát lớn.
“Không!” Tiểu Thiết Đản gắt gao ôm lấy Triệu thị  buông tay.
Triệu thị tức giận liền dùng sức vung tay, đem cánh tay rút , bóp chặt mặt Tiểu Thiết Đản, tàn bạo : “Ngươi là cái thứ gì? Cũng dám quản lão nương? Có tin    đánh c.h.ế.t ngươi?”
Tiểu Thiết Đản nửa bên mặt  bóp đỏ,  yếu thế chống nạnh  bà  chằm chằm: “Bà đánh ! Bà đánh !”
“Ngươi! Cái tên tiểu tử c.h.ế.t tiệt !” Triệu thị nâng bàn tay lên.
Nếu là lúc bình thường, Triệu thị nhất định sẽ đánh cái tên tiểu tử luôn chọc  ghét  một trận tơi bời, nhưng thịt gà  mắt quá thơm, nàng  bưng về cùng nhi tử nhi nử ăn ngay, thế là “Đại từ đại bi” mà tha cho Tiểu Thiết Đản, một tay đẩy  , xoay   múc gà trong nồi.
Nàng múc hết sạch nồi gà, đến cái phau câu cũng  còn.
Khi Du Uyển hái xong tỏi  về nhà, thì Triệu thị  bưng một hủ lớn gà hầm măng .
“Cái bà độc ác ! Bà đem gà trả  đây! Đây   cho bà ăn, là a tỷ bắt về cho chúng  ăn!”
Phía bên nhà bếp truyền đến tiếng la tức giận của Tiểu Thiết Đản.
Du Uyển  nhanh qua, chỉ thấy Tiểu Thiết Đản mặt đỏ hồng, chống nạnh  ở phía trong chuồng heo, thở phì phò kêu la.
Hắn vóc dáng quá thấp,   cũng  leo  .
Nhà bọn họ vốn  lâu  nuôi heo, chuồng heo  sạch sẽ, nhưng cho dù như , khi thấy    nhốt ở chỗ , ánh mắt Du Uyển liền lạnh xuống.
Du Uyển mở cái chốt  cửa gỗ, ẵm   ,    phòng bếp, dỡ nắp nồi  thì một nồi gà rừng hầm với măng mùa đông   cánh mà bay, một chút cặn cũng  còn: “Chuyện gì  xảy ? Là ai ?”
Tiểu Thiết Đản vốn đang tức giận,  tỷ tỷ ôm  trong lòng, trong lòng  liền xông lên một cỗ ủy khuất, đem việc Triệu thị   qua một lượt.