Trên đường trở về, tỷ  Du Uyển với Bạch Đường một xe, nhà đại bá ba  một xe, còn  ba chiếc kéo đồ  theo phía .
Từ Bạch phủ   thì trời bắt đầu  tuyết rơi, xe ngựa chậm rãi  trong tuyết tạo  âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Tiểu Thiết Đản chơi cả ngày mệt lử nên  lên xe ngựa liền ngã  trong n.g.ự.c Du Uyển mà  .
Một đường    đều yên tĩnh.
Lúc đến Bạch Ngọc lâu  là giờ Tý, cả trấn nhỏ đều đang ngủ say, cửa Bạch Ngọc lâu cũng đóng chặt.
“Có    gọi  ?” Du Phong nhảy xuống xe ngựa,  tới chỗ xe ngựa của Du Uyển và Bạch Đường, cách tấm rèm che hỏi.
Bạch Đường thần sắc  khôi phục như cũ, nàng nhàn nhạt lên tiếng.
Du Phong chạy  gõ cửa Bạch Ngọc lâu.
Mở cửa là lão bá, là hạ nhân mà tiên phu nhân mang theo lúc thành , bây giờ tiên phu nhân  qua đời, ông cùng vợ  một mực hầu hạ Bạch Đường, bây giờ hai  đều ở trong Bạch Ngọc lâu,  nhúng tay  việc  ăn của tửu lâu, chỉ phụ trách sinh hoạt thường ngày của Bạch Đường.
“Là tiểu thư a.” Thấy Bạch Đường từ trong xe ngựa  , lão bá cũng  kinh ngạc, tay cầm đèn dầu   đón Bạch Đường  trong.
“Chờ một chút.” Du Uyển  khi lên xe  chọn một ít hạ lễ, bây giờ lấy xuống, “Không  là đồ quý giá gì, mong Bạch tiểu thư  chê.”
Bạch Đường mặt   biểu tình  Du Uyển một chút,  hỏi vì   đưa cho , cũng   lời cự tuyệt.
Du Uyển cũng  so đo nàng dùng nét mặt gì  , hài tử nha,  ủy khuất thì tâm tình luôn luôn  .
Du Uyển cong cong khóe môi, “Để  đưa Bạch tiểu thư  trong.”
“Ân.”
Lần   lên tiếng đáp ứng.
“Để  cầm.” Lão bá giúp Du Uyển cầm đồ.
“Để .” Du Phong bước một bước dài lên , nhận lấy hơn phân nửa  đồ, chỉ  hai hộp điểm tâm là cầm  ,  theo Du Uyển.
Lão bá đánh thức bạn già của , hai    phòng bếp đun nước,  đồ ăn khuya.
Du Phong và Du Uyển thì  theo Bạch Đường  hậu viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-68.html.]
Trong phòng   lão bá châm đèn, Du Phong cắm đầu   gian phòng ,  so với Du Uyển và Bạch Đường nhanh hơn một chút.
“Ai nha.” Du Uyển nghĩ đến cái gì, đang  gọi  Du Phong thì Du Phong  mang theo mấy gói đồ đem  phòng.
Chốc lát    đỏ mặt  .
“Ta... cái gì  cũng  thấy!” Lúc  ngang qua Bạch Đường, từ ngữ lộn xộn hết cả lên,  xong, tay chân cứng nhắc mà chạy  khỏi Bạch Ngọc lâu.
Bạch Đường tâm sự nặng nề, căn bản   thấy Du Phong  cái gì, cũng  để ý đến Du Phong bối rối.
Bước qua ngưỡng cửa, nàng dừng chân, dường như đang tự  với bản  : “Cha  lúc   giống như , khi  còn bé, ông   yêu thương .”
“  rõ.” Du Uyển gật gật đầu, “Đồ ăn  cho tiểu thư.”
Bạch Đường nhận hai hộp điểm tâm.
Du Uyển  tạm biệt với nàng xong liền    về phía cửa chính.
“Đa tạ.”
Bạch Đường đột nhiên lên tiếng, cũng   là đa tạ Du Uyển cái gì.
Du Uyển  đầu  một tiếng: “Ân.”
...
Bạch Đường  giải thích bản   xảy  chuyện gì,  Du gia cũng  thức thời  hỏi,  hỏi nhưng   nghĩa là họ sẽ  đoán, tám phần là Bạch phu nhân ăn quả đắng,  đầu liền cáo trạng với Bạch lão gia, Bạch lão gia chỉ trích Bạch Đường vì  ngoài mà  cho kế mẫu mặt mũi, Bạch tiểu thư tính tình  nóng nảy, ủy khuất    thể nuốt xuống ?
Hai cha con sợ là cãi   nhỏ.
“Bạch tiểu thư là  đáng thương.” Quay  xe ngựa, Du Phong thở dài .
Du Tùng  đại ca nhà  một chút: “Nàng đáng thương? Nàng  lo ăn, lo mặc, bạc của Bạch gia nhiều đến nỗi xài cả đời cũng  hết. Nếu nàng  đáng thương thì chúng   xem là gì? Chính  sắp   cơm ăn,  mà còn  tội nghiệp cho một thiên kim tiểu thư. Đại ca,   ngốc   ?”
Du Phong  nghẹn đến đỏ mặt.
Du Uyển khóe môi cong lên.
...
Bỏ qua chuyện  Bạch phu nhân vu oan,    Bạch phủ thu hoạch tương đối khá.