“Bạch phu nhân, bà  giội nước bẩn lên đầu chúng , tội gì  khó xử mấy   hộ vệ đây?” Du Uyển than nhẹ một tiếng .
“Ai giội nước bẩn lên đầu các ngươi?” Bạch phu nhân thẳng sống lưng .
Du Uyển : “Bà mở miệng đóng miệng đều  chúng  là trộm, xin hỏi chúng  trộm cái gì?”
Bạch phu nhân : “Tất nhiên là chỗ đồ vật !”
Du Uyển  nhanh  chậm : “Bạch phu nhân   đều chắc chắn chúng là hạ lễ của Bạch gia,   bằng bà cho  cầm danh sách hạ lễ tới đây, ngay  mặt tất cả  ,  xem chỗ đồ  là quà của vị khách nào?”
Bạch phu nhân lúc  câm nín.
“Sao? Bạch phu nhân  dám ?” Du Uyển vân đạm phong khinh .
Bạch phu nhân nhíu nhíu mày,  xảo diệu  trả lời câu hỏi của Du Uyển: “Ta  ngươi  từng thấy qua việc đời,  là giả bộ  từng thấy, khách khứa hôm nay đến Bạch phủ tổng cộng bao nhiêu , đưa bao nhiêu hạ lễ, sợ là đếm ba ngày ba đêm cũng  hết...”
“Vậy thì liền đếm ba ngày ba đêm.” Du Uyển bình tĩnh cắt ngang lời  của nàng , “Tốt nhất là mời thêm  của nha môn, bách tính ở Kinh thành cũng nên gọi tới, để cho    chứng,  xem chúng   trộm đồ của Bạch gia  ?”
“Ngươi...” Bạch phu nhân nghẹn đến đỏ mặt, “Ngươi là cái thá gì? Ngươi  điều tra rõ thì  điều tra rõ ?”
“Bạch phu nhân  nguyện ý  rõ,  bằng  mời Bạch tiểu thư, vị đại ca ,  thể  phiền   mời Bạch tiểu thư tới đây  ,  rằng bên   chuyện  tìm nàng.” Câu  là Du Uyển  với vị  đầu đội hộ vệ.
Bạch phu nhân hung hăng  sang: “Ngươi dám !”
“Vì    dám?”
Bạch Đường từ phía  đám   .
Thấy Bạch Đường đến đây, sắc mặt Bạch phu nhân đại biến.
“Bạch tiểu thư.” Du Uyển lên tiếng chào hỏi.
Bạch Đường  đến bên  Du Uyển, cầm một chồng danh sách trong tay Đinh quản sự, đối với Bạch phu nhân : “Chi tiết của buổi thọ yến  trong , bà   chữ  cần  tìm  tới  giùm ,  bà  thế nào?”
Lời  thật sự  khách khí chút nào, Bạch phu nhân tức giận đến mặt cũng xanh.
“Bạch tỷ tỷ, tụi    trộm đồ.” Tiểu Thiết Đản  qua .
Bạch Đường  : “Tỷ , tỷ tin tưởng  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-67.html.]
Danh sách đều  lấy , nếu thật sự  lớn chuyện thì Bạch phu nhân thật sự mất hết thể diện.
“Ngươi khăng khăng  giữ mấy tên trộm  thì cứ tiếp tục giữ! Sự tình trong phủ  cũng  quản!” Bạch phu nhân lạnh lùng  xong giận đùng đùng bỏ .
“Tất cả giải tán .” Bạch tiểu thư hướng   ,  quên phân phó Đinh quản sự, “Hôm nay    vất vả, nhớ   phát thưởng cho  .”
Nghe  thưởng,     xem náo nhiệt nữa, mà  đến chỗ nhận tiền cùng với Đinh quản sự.
Bạch Đường áy náy   của Du gia : “Xin ,  để cho   chịu oan ức.”
Du Uyển  : “Người nên xin  là chúng  mới đúng,  gây phiền toái cho Bạch tiểu thư.”
Không  ai cũng  lá gan vì  bên ngoài mà cùng  trong nhà vạch mặt , cho dù đối phương  là kế mẫu  chăng nữa.
Bạch Đường : “Lời  hôm nay  cũng   quá nhiều, đừng khách sáo với , trời cũng  còn sớm,  an bài xe ngựa đưa   trở về.”
Du Uyển cong cong khóe môi, “Đa tạ.”
“Còn nàng thì ?” Du Phong hỏi.
Đại bá trừng nhi tử một cái, “Sinh thần của Bạch lão gia, tất nhiên Bạch tiểu thư  lưu  bồi cha của  a.”
Bạch tiểu thư lộ  nụ  ngượng ngùng của thiếu nữ.                                    
“Tiểu thư, lão gia tìm .” Bạch Đường đang   an bài xe ngựa, gã sai vặt bên  Bạch lão gia  đến đây.
Bạch Đường  Du Uyển , “Mọi  chờ ở đây, xe ngựa  nhanh sẽ đến.”
Du Uyển gật đầu.
Bạch Đường cùng gã sai vặt  gặp Bạch lão gia.
Không bao lâu liền  mấy chiếc xe ngựa chạy tới, ba chiếc là dùng để kéo hàng, còn hai chiếc...
Bọn họ kỳ thật  một chiếc là đủ .
Du Uyển dừng một chút,   nghĩ đến cái gì,  đến chiếc xe ngựa đầu tiên, nhẹ nhàng vén rèm lên thì thấy Bạch Đường  trong xe.
Bạch Đường một giây  còn  hăng hái, lúc   giống như tiểu hài tử  nhận hết ủy khuất, bóng lưng mảnh mai cứng nhắc  đó, hai tay nắm chặt khăn, mắt hồng hồng, còn  nước mắt  ngừng lăn xuống.