Ngài  đứa bé  ? Biết nó là ai ? Không sợ   nhân cơ hội đó g.i.ế.c ngài ?
“ là  nên tùy tiện ăn đồ của  .” Yến Cửu Triêu tán đồng .
Vạn thúc đầu tiên là sững sờ,  đó lệ nóng doanh tròng, ông cố gắng lâu như , cuối cùng   lỗ tai đóng mạng nhện như thiếu chủ cũng  lời khuyên của ông!
Yến Cửu Triêu chỉ chỉ ba xe hạ lễ phía  lưng,  với hộ vệ: “Đưa cho tiểu gia hỏa  !”
Cái   tính là tùy tiện ăn đồ của   .
Hắn là lấy đồ đổi đồ nha.
Vạn thúc cảm thấy đầu gối như trúng hai mũi tên: “...”
“Còn thất thần  gì? Không    qua Nhan phủ ?” Yến Cửu Triêu bất mãn  Vạn thúc.
A, ngài còn nhớ rõ Nhan phủ ?
 hạ lễ ngài đem cho  khác ! Tay  mà  qua là để cho     mặt ?
Vạn thúc  còn cách nào khác, đành khuyên Yến Cửu Triêu  trong xe ngựa đợi,  chạy nhanh về phủ Thiếu Chủ, luống cuống gói thêm một đống hạ lễ.
Do thời gian  chút gấp rút, ba xe  thể thu thập đủ, nên chỉ  một xe nhỏ trơ trọi lẻ loi.
 vì trời đông rét lạnh  thêm sương mù, chờ đến lúc ông kéo hạ lễ đến Nhan phủ, Yến Cửu Triêu  ôm một củ hành tím mà ngủ  ..
Yến Cửu Triêu cuối cùng cũng   Nhan phủ.
Vạn thúc tự  kéo lấy một xe hạ lễ ngã trái ngã  đến nơi, kiên trì gặp Nhan phu nhân và Nhan tiểu thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-64.html.]
Vốn cho rằng Yến thiếu chủ tự  đến nên Nhan gia bày trận cực lớn,  chỉ gọi khách khứa tới xem mà suýt nữa cũng đem bài vị tổ tông  dâng lên.
Kết quả... Bọn họ chỉ thấy mỗi Vạn thúc.
Có một thiếu chủ  trời  đất, chỉ mới nửa ngày mà Vạn thúc như già thêm 10 tuổi,  qua  giống như một tổng quản quyền cao chức trọng, mà giống như một ông cụ  việc vặt trong vườn.
Lại  đến xe hạ lễ , bình hoa cổ thì thiếu chân (do xe  xóc nảy  gãy), ghế dựa  bằng gỗ Kim Ti thì  tróc một mảng sơn (lúc kéo lên xe gấp quá  cọ), mứt hồng Bách Việt thì  mốc (năm ngoái thánh thượng ban thưởng, quên ăn cũng quên ném)....
Đám  vây xem:  Cái ,   là tới bái phỏng Nhan gia, là tới nhục nhã Nhan gia a!
Nhan phu nhân hít thở  thông, trợn trắng mắt mà ngất ...
 Món thịt dê là món cuối  bày lên bàn ăn, yến tiệc ở Bạch phủ cuối cùng cũng kết thúc.
Món kho    hoan nghênh   vượt khỏi dự định, nhất là chỗ thịt dê , đến đại bá cũng  ngờ rằng món đó    thích như .
Người Trung Nguyên  quen với mùi vị của thịt dê, vì để mất mùi tanh, đầu bếp thường bỏ   nhiều hương liệu với nước tương, vị tương đối sẽ cay nên   thường  thành món kho, nhưng đại bá   ngược , ông chỉ nấu thanh đạm.
Kết quả thịt dê  tanh cũng  nồng mùi hương liệu, thịt dê trơn mềm sướng đầu lưỡi, món  là món duy nhất ngay cả nước canh cũng  còn.
Còn  món kho  của đại bá cũng  kém, ngay lúc  đưa lên bàn tiệc là     ăn sạch.
Trước  bọn họ  tin đoàn  Du Uyển  thể   món gì nên hồn, bây giờ cả đám đầu bếp mặt đều nóng lên, đồ ăn của Du gia bọn họ cũng  nếm qua, đích thực  thể nhận  một câu ‘đồ ăn mỹ vị’,  trách  tiểu thư  ngại xa xôi mà mời họ tới.
“Chúng  thật  mắt mà  tròng a!” Một lão đầu bếp ở Bạch gia vỗ vai đại bá, cảm thán .
“Tiểu nha đầu cũng   .” Một bên đầu bếp của Bạch Ngọc lâu cũng ,   từng gặp qua Du Uyển, cũng  nàng là  nấu muối cung cấp cho Bạch Ngọc lâu, bất quá  sự dặn dò của Bạch tiểu thư, chuyện      ngoài,   ngờ tới khả năng dùng d.a.o của nha đầu  cũng  .
Nếu như đồ  của   một nửa thiên phú như nha đầu , tốc độ nấu ăn của  cũng  thể nhanh hơn nhiều.
Đương nhiên, hai thanh niên  cũng  kém, cả một ngày  bao nhiêu công việc mệt nhọc cũng  than lấy một câu, ngay cả đứa bé nhỏ nhất cũng một mực ngoan ngoãn  ở hậu viện,  nháo cũng  gây ồn ào.