Sức của gà rừng lớn hơn gà nuôi, nó bay nhảy khiến Du Uyển  thể  tìm cái gì đó trói nó .
 Du Uyển tìm nửa ngày, tìm tới bên trong cái sọt cũng  tìm   cái gì, cuối cùng nàng lấy từ trong n.g.ự.c  một cọng dây cột tóc màu hồng.
“Ô, bên trong túi áo còn  cái  hả ?!” Du Uyển nhíu nhíu mi,   hai lời liền cầm dây buộc tóc màu hồng  trói gà rừng.
Du Uyển thắt chặt sợi dây, con gà càng bay nhảy, dây buộc tóc màu hồng càng quấn chặt hơn.
Du Uyển ngân nga hát, mang theo gà rừng rời khỏi vườn rau.
Trên đường , nàng nhớ  hồi ức xem  thông tin gì về cái thôn  hoặc là tin tức về triều đại , nhưng đáng tiếc  nghĩ  .
Bất quá,   chân núi  cơ hồ  là nhà lá, cộng  cũng chỉ tầm hai mươi, ba mươi hộ, Du Uyển cảm thấy cái thôn  thật là nghèo.
Thôn tọa lạc giữa hai ngọn núi,  những mảnh đồng ruộng lớn, càng  về phía Tây thì càng hoang tàn vắng vẻ, mà nhà bọn họ chính là phía Tây của thôn,  cửa  nguyên một mảnh đất trống. Du Uyển nhớ rõ kiếp  phòng cũ của nàng ở nông thôn cũng giống như ,   kêu nó là trấn,   bên  kêu là gì,  lẽ cái gì cũng  gọi.
Lúc bước  nhà, Tiểu Thiết Đản  tỉnh, tay chân đang vụng về tự  mặc y phục,   thể , nhưng bất quá hẳn chỉ là tiểu hài tử  đến sáu tuổi, quần áo mùa đông  nặng nề, thực sự là   khó .
Khương thị   giường vẫn  tỉnh, hô hấp lúc nông lúc sâu, màu da tuy còn trắng bệch nhưng  đỡ hơn hôm qua.
Du Uyển buông cái gùi xuống,   nhà.
Tiểu Thiết Đản cuối cùng cũng mang xong giày, trông thấy Du Uyển, đôi mắt ngập nước sáng lên: “A tỷ!”
Du Uyển  qua đứa bé trong chiếc áo căng phồng, tiến lên vuốt phẳng quần áo cho , bỏ áo  trong quần bông, đang định hỏi  ngủ  ngon   thì trong nhà chính truyền đến tiếng gà gáy rõ to.
Tiểu Thiết Đản đầu tiên là sửng sờ, ngay  đó hào hứng chạy  ngoài, thanh âm ngạc nhiên  kịp chờ liền truyền đến: “A tỷ, đây là gà ? Tỷ lấy  con gà ở chỗ nào ? Ở trong trấn ? Tỷ mua ?”
Tiểu hài tử khi hưng phấn thật sự  ồn ào.
“Tỷ   lên trấn.” Lại    cũng   tiền, Du Uyển dịch góc chăn mẫu   cho ngay ngắn, xách gà rừng   hậu viện, hậu viện  vây hàng rào, phía  là phòng ốc, đằng  là chuồng heo cùng nhà bếp, đương nhiên trong chuồng  hề  heo.
“Tỷ bắt ở  núi.” Du Uyển .
“Bắt ở  núi ? Tỷ thật lợi hại nha.” Tiểu Thiết Đản ánh mắt tràn ngập sùng bái .
Du Uyển cầm cái bát   , một d.a.o hạ xuống, cổ gà chảy huyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-6.html.]
Tiểu Thiết Đản thấy cảnh  cũng  sợ, ngoan ngoãn  chồm hổm  mặt đất, mắt cũng  nháy lấy một cái.
“Chúng  ăn  ?!” Hắn hỏi.
“Đương nhiên,  thì   cho ai ăn?”
Tiểu Thiết Đản    thôi.
Du Uyển cảm thấy    chút lạ, nàng vội vàng  đồ ăn nên cũng  để trong lòng, xách gà bỏ  trong nước nóng ngâm,  bắt đầu nhổ lông, một bên nhổ, một bên nghĩ đây mới là đồ ăn chứ,  thể ngày nào cũng ăn củ cải, nàng vốn  thích củ cải a.
Bỗng nhiên, nàng nghiêng đầu  qua bên , ánh mắt rơi  rừng tre phía  phòng bếp.
Bụi tre màu sắc xanh đậm, trúc thì  màu xám trắng vằn, cây trúc ở đây cũng  ba đến năm năm, trúc ở độ tuổi  thì xung quanh sẽ  măng.
“A tỷ, tỷ  cái gì ?” Tiểu Thiết Đản mặt mê mang hỏi.
Du Uyển   chuyện, bỏ con gà đang  nhổ lông xuống, tìm một cái xẻng hướng rừng trúc  tới.
Tiểu Thiết Đản   nàng   gì, hấp tấp chạy theo.
Du Uyển đến rừng trúc,    tìm, bỗng nhiên nàng  xổm xuống, dùng cái xẻng tại một gốc tre đào đào,  mà đào  một cái ngọn, đó là măng mùa đông a.
“Thật sự .” Du Uyển .
“A tỷ, đây là cái gì?” Tiểu Thiết Đản tò mò hỏi.
Du Uyển tâm tình vui vẻ : “Măng mùa đông.”
“Ăn  ?”
“Đương nhiên.” Du Uyển cong cong khóe môi.
Không chỉ  thể ăn, mà còn ăn vô cùng ngon, giá trị dinh dưỡng cao.
Sau khi Du Uyển đào măng xong, liền lấy đất lấp lên, để năm  nó  thể tiếp tục sinh trưởng.
Chỗ  tre mọc  nhiều  nhiều,  ít  ít, nhưng   chỗ nào cũng  măng non, Du Uyển đào  hai cây măng non nữa, đến khi bụng Tiểu Thiết Đản sôi ùng ục mới kết thúc công việc.
Du Uyển đem măng  rửa sạch, cắt thành miếng,  đem thịt gà cắt thành từng khối, nội tạng để qua một bên, gà cùng măng xào sơ,  đó dùng lửa nhỏ để hầm.