mà cực chẳng  là, đồ ăn chỗ  nửa điểm cũng  thấy rẻ a… “Các    ở đây?” một chiếc xe ngựa dừng  bên cạnh Du Uyển, màn xe  sốc lên, Bạch Đường hướng hai    qua.
Du Uyển cố hết sức  : “Chúng, , đến, mua, đồ, ăn.”
“Mua đồ ăn gì mà  xa như ? Trên chợ   ?” Bạch Đường hỏi.
“Mua, đồ, ăn, nấu, cho, thọ, yến, của, Bạch, lão, gia.” Du Uyển từng chữ từng chữ ,   nàng   chậm như , mà là quai hàm thật sự  đông cứng.
Bạch Đường trừng mắt hạnh : “Hôm qua    rõ ràng ? Nguyên liệu nấu ăn là  mua, các ngươi chỉ tới nấu thôi!”
Nghe  Du Uyển xưa nay luôn bình tĩnh  ngây ngẩn cả , Bạch tiểu thư hứa trả năm lượng bạc nha, chẳng  là bao gồm chuyện họ  chuẩn  nguyên liệu nấu ăn ? Bọn họ chỉ mới nấu mấy món kho, mà  thể kiếm  nhiều như ?
Vị thiên kim    phá của như ?!
Bạch Đường thấy Du Uyển  chuyện cũng bất lợi,  nàng   đông lạnh đến hỏng, thở dài một tiếng : “Lên xe ,  đưa các  trở về.”
Du Phong  tiện  , chỉ  thể  ở ngoài với phu xe, nhưng Bạch Đường  đưa cho  một tấm thảm thật dày, đắp lên  cảm giác như đang  hun nóng.
Xe ngựa dừng ở cửa thôn.
Thời tiết  chút ấm hơn, Du Uyển xuống xe  cảm ơn.
Bạch Đường khoát tay : “Ngày   sẽ cho  đến đón các ngươi.”
Du Uyển khách khí : “Trên trấn  xa, chúng   thể tự  .”
Bạch Đường khiêu mi: “Ai  nhà của  ở trong trấn?”
...
Buổi chiều, tuyết rơi ngày càng lớn, ngoài phòng gió tuyết đan xen, bên trong noãn các  ấm như cuối xuân.
Than đỏ cháy mạnh.
Nhan phu nhân chỉ mặc một bộ trang phục mỏng áo ngắn, nửa phần cũng  thấy rét lạnh.
Trước mặt bà, Đỗ quản sự của phòng bếp đang chờ bà  chỉ thị: “...thịt nai  định xuống, ngài xem thịt lừa  nên chuẩn  một chút, đều   trời thịt rồng,  đất thịt lừa, dùng nó chiêu đãi khách   gì thích hợp hơn, chỉ là giá tiền  ...”
Đỗ quản sự    lộ  thần sắc khó xử.
Nhan phu nhân vu.ốt ve con mèo trắng  trong ngực, hừ lạnh một tiếng : “Phủ tướng quân chúng  bây giờ giống  thiếu tiền ? Thứ gì ,   đãi khách chu đáo nhất, ngươi đều   cho ,  cần  chuyện gì cũng tới hỏi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Vương phi với Yến thiếu chủ đều đến dự tiệc, đừng   chậm trễ bọn họ!”
Đỗ quản sự chấn động: “Dạ, phu nhân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-59.html.]
Đông! Đông! Đông đông đông đông!
Cách đó  xa truyền đến tiếng trống đinh tai nhức óc.
Mèo trắng trong n.g.ự.c Nhan phu nhân  kinh sợ, meo một tiếng nhảy xuống.
Nhan phu nhân mi tâm nhăn : “Ai mà to gan như , dám nổi trống trong phủ? Không  tiểu thư  đường xa như  đang nghỉ ngơi ? Ngươi, đem tên nô tài   sống  lôi  đánh cho !”
Đỗ quản sự sờ lỗ mũi một cái, ngượng ngùng  : “Không  phủ của chúng , là Bạch phủ sát vách,   lão gia nhà bọn họ   thọ yến, đặc biệt mời gánh hát bên ngoài về.”
...
Cửu ca, Nhan gia mời tiệc   ?
Yến thiếu chủ: Không !
Nghe   A Uyển ở sát vách...
Cửu ca, Cửu ca, Cửu ca? Ủa? Người ?
Giờ Tý  qua, xe ngựa của Bạch gia  tới.
Đến đón họ là một quản sự ở Bạch phủ, họ Đinh, độ tuổi cũng ngang ngửa với đại bá.
Nguyên lai kế hoạch là đại bá, Du Uyển và Du Phong cùng , nhưng Tiểu Thiết Đản đột nhiên tỉnh dậy, ôm chặt lấy Du Uyển,  nháo   theo bọn họ.
“A tỷ   việc,    chơi.” Huống chi công việc   giống như lên chợ bán đồ,  một hai canh giờ là  thể về.
Tiểu Thiết Đản ôm Du Uyển  buông.
Du Tùng  qua, ho nhẹ một tiếng : “Thiết Đản lớn như  còn   lên Kinh Thành bao giờ, cho    , cùng lắm thì để     là ?”
Du Uyển với Du Phong cùng lia ánh mắt qua,  tới  lui chẳng qua là ngươi cũng   mà thôi!
Nước mắt Tiểu Thiết Đản  ảnh hưởng  Du Uyển, ngược    đại bá mềm lòng.
Mang theo một đứa bé cũng   đại sự gì,  nông thôn giúp  bàn tiệc cơ hồ đều mang theo hài tử nhà , mặc dù trong thành  giống  nhưng...
Đại bá  về phía Đinh quản sự.
Đinh quản sự hào phóng : “Không ,   trông chừng là .”
Thế là Du Tùng với Tiểu Thiết Đản thành công lên xe ngựa.