Ban đêm một nhà ba  Du Uyển đắp cái mền  mới mua (túm), mền   mỏng  nhẹ, Du Uyển sợ  ấm,  đắp thêm một lớp chăn bông dày lên  cho cả nhà.
Kết quả ngủ đến nửa đêm, một nhà ba  nóng như đang  hấp, đệm giường đều ướt đẫm mồ hôi...
Điểm tâm là bánh bao chay với món kho ăn còn thừa của ngày hôm qua, hâm nóng  là  thể ăn.
Sau khi hâm nóng , Du Uyển  một chuyến  chuồng heo.
Chuồng heo hiện  nuôi heo, bên trong  Du Uyển quét dọn  sạch sẽ, bây giờ  dùng để nuôi gà.
Vì để giữ ấm cho gà rừng, nên Du Uyển dùng vải bông vây ở bên ngoài, mặc dù  ấm bằng tường gạch nhưng so với màn trời chiếu đất  hơn  nhiều, hơn nữa Du Uyển còn đốt một chậu than bên cạnh lồng gà.
Gà rừng  nuôi thả khác với gà  nuôi trong lồng.
Du Uyển sờ từng con, sờ đến con thứ ba thì bàn tay trắng nõn dừng , “Ngươi   đẻ trứng?”
Hôm qua cũng  đẻ.
“A Uyển.” Du Phong gõ cửa  hậu viện,  định kêu Du Uyển  lên trấn mua thức ăn, nghĩ đến tam thẩm với Tiểu Thiết Đản còn đang ngủ,  tiện đánh thức bọn họ, thế là    cửa .
Du Uyển mở cửa cho Du Phong.
Du Phong thấy nàng đang cầm hai quả trứng gà, : “Đang thu trứng gà ?”
Gió lạnh thổi  khiến Du Uyển run rẩy, vội vàng cho Du Phong  , khép  cửa  : “Có con gà  đẻ trứng,  đang nghĩ, chắc lát nữa sẽ xách nó lên trấn bán, hẳn là bán  giá .”
Nàng  dứt lời thì bên trong lồng gà truyền đến tiếng kêu cục cục tác.
Du Phong chạy tới : “A! Đẻ trứng.”
...
Du Uyển ăn bánh bao chấm nước sốt, ăn xong cùng với Du Phong cùng  lên đường.
Bọn họ như cũ tới nhà Xuyên Tử thuê xe bò,  may xe bò  hỏng, hai  đành   bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-58.html.]
Du Uyển  quen nên  cảm thấy xa, huống chi còn  thể tiết kiệm tiền.
Đừng  bọn họ mỗi ngày đều  ăn thịt, đó là do bọn họ   món kho kiếm  chút tiền, trừ bỏ chi phí nguyên liệu nấu ăn  muối ăn với các gia vị khác, bạc thật sự tới tay  nhiều.
Mà bọn họ cần gom đủ 100 lượng bạc để xem bệnh, thật sự là con  100 còn cách quá xa.
 dù  thì cũng  cố gắng, Du Uyển tin tưởng một ngày nào đó họ sẽ kiếm .
“Rau củ quả  cần mua,    với các hương , đến lúc đó họ hái trong ruộng   bán cho chúng .” Nửa đường Du Phong đón lấy gió lạnh phần phật .
Du Uyển gật đầu, rau củ quả   bao nhiêu tiền, lên chợ  chắc   giá , nếu  thể mua từ   trong thôn thì quá , phù sa  chảy ruộng ngoài   , đều cùng một giá tiền nhưng  thể giúp đỡ   trong thôn.
Về phần đồ ăn mặn thì nhất định  lên trấn mua.
Hai   tiên  chợ phiên, chỗ mà Du Uyển bày bán cá với măng mùa đông.
“Thịt ba chỉ bán thế nào?” Du Uyển chỉ một miếng thịt Ngũ Hoa hỏi.
Chủ quán : “Hai mươi văn một cân.”
Du Uyển dừng một chút: “Mắc như ? Hôm qua mới  mười tám thôi mà.”
Chủ quán chặt một cái móng heo : “Ngày mai ngươi đến hỏi sẽ là hai mươi hai! Mỗi ngày một giá, cuối năm thường là như , các ngươi   nhà khác hỏi cũng   rẻ hơn !”
Du Uyển mới đầu  tin, kéo Du Phong  hỏi một vòng, quả thật đúng như ông  ,   thấp hơn: “Đại ca,  trấn  chợ khác ?”
“Có, còn một cái.”
Hai    qua một cái chợ khác, càng khiến   bóp cổ tay là cái chợ  vì gần sát với cửa khẩu, nên giá tiền còn đắt hơn.
“Chúng  cần  mua muối, nguyên liệu nấu ăn nếu chi phí quá cao sẽ  lỗ vốn!” Tuy Du Uyển  quá hám lời nhưng cũng    thâm hụt.
Du Phong nghĩ nghĩ, : “Phía Tây  một cái chợ,   chỗ đó bán đồ ăn rẻ hơn một chút nhưng  quá xa.”
Trời bắt đầu đổ tuyết lớn, hai  trong gió tuyết  bộ hơn mười dặm mới tới  chợ  ở phía Tây.
Lỗ tai Du Uyển  đông lạnh biến thành màu đỏ, tay cũng đông cứng, mặt thì c.h.ế.t lặng, ngay cả mở miệng  chuyện cũng thấy khó khăn.