Du Phong  theo Vương dịch sứ  xong thủ tục, liền thuê một chiếc xe ngựa  qua đại viện,   thấy Du Uyển ,  tìm trong tìm ngoài, cơ hồ  lật cả ngói nhà dịch trạm để tìm, nhưng cũng  thấy bóng dáng   .
“Có khi nào    lừa bắt   ?”
Dịch   một câu, Du Phong  dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Dịch trạm  đến  , vàng thau lẫn lộn, mong là    xảy  chuyện gì ngoài ý .
Ngay lúc  đang định báo quan thì  một  đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi  tới, hỏi    đang tìm ? Một tiểu thôn cô mười sáu mười bảy tuổi?
Đến lúc đó  mới     chạy lên xe ngựa của   mà ngủ.
“Huynh  bên ngoài gọi, nhưng gọi thế nào  cũng  tỉnh.”
Vậy nên  đàn ông trung niên kêu Vương dịch sứ thuê hai bà v.ú già, nhấc Du Uyển qua xe ngựa mà  thuê.
Du Phong mặc dù  thấy qua việc đời, nhưng  thể thấy Vương dịch sứ cung kính với chủ nhân của chiếc xe ngựa  còn hơn cả phủ Trấn Bắc tướng quân, cũng  khó để   địa vị của họ còn cao hơn phủ tướng quân.
“Cũng may    so đo.” Du Phong     Du Uyển, “Đã   còn ôm cả chăn mền của   xuống!”
“Hả?” Du Uyển đầu tiên là sững sờ,  đó phát hiện    quả thật đang  bọc trong một cái mền  mỏng  nhẹ.
Lúc đó Du Phong cảm thấy   còn chút mặt mũi nào, hai vị v.ú già kéo đến đầu chảy cả mồ hôi,  mà  kéo  nổi,  đàn ông trung niên cũng  nén .
Cuối cùng, họ đành  đưa luôn cái mền  cho Du Uyển.
Muội  liền đem cái mền  cuốn quanh ...
Nói thử xem, một  ngủ say như c.h.ế.t còn  cuốn mền của  .
Du Phong thực sự: “...”
“Đại ca, cái bình ?” Du Uyển tìm  thấy cái binh của .
Du Phong suy nghĩ một chút : “Có lẽ rơi ở  xe của  , lúc     để ý.”
Du Uyển bóp cổ tay: “Trong bình còn hơn phân nửa thịt viên, vốn định đêm nay ăn chung với  ... Giờ thì  ,  bộ đều  mất.”
Du Phong che ngực, cảm thấy thật may mắn khi sống sót  tai nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-56.html.]
....
Lão Du! Nhi nữ của ngươi đưa thịt viên đến cho ngươi đây!
Du cha: Nữ nhi  đồ ăn,  cũng  ăn! T_T
Xe ngựa nhanh hơn xe bò, trời  tối thì xe ngựa  chạy đến cửa thôn.
Đừng  là một cái thôn nghèo, mà  ở  trấn thì xe ngựa cũng  xem là quý hiếm, cho dù đây là một cỗ xe ngựa đơn sơ khó mà hình dung , cũng khiến thôn dân ở đây hâm mộ.
“Ai nha, đó là tiểu Phong với A Uyển mà, hai  họ     xe ngựa?” Người  gọi là Hà thẩm   tiếng bánh xe, bưng bát cơm  ăn  phân nửa   xem náo nhiệt.
Hứa đại nương ở sát vách cũng tò mò  , một tay ôm tiểu tôn tử hai tuổi, một tay cầm khoai lang nóng hổi  gặm  : “Nhà lão Du thật  tiền đồ nha, ngay cả xe ngựa cũng  .”
Hà thẩm và cơm: “Nhà lão Du     đồ ăn ? Thơm c.h.ế.t .”
Gần đây nhà lão Du liên tục bay  mùi thịt, bọn họ ở cách nửa cái thôn cũng  .
Từ lúc Du lão tam  bắt  tòng quân, Du lão đại   té gãy chân, thời gian  đó cuộc sống của Du gia liền rớt xuống ngàn trượng, ai cũng  ngờ bọn họ  như  còn  thể xoay .
Đương nhiên bây giờ  xoay  là còn  sớm,  tiền để trị chân cho Du lão đại vẫn  đủ, nhưng trong mắt  khác,  thể ăn thịt là   xem như thoát khỏi cảnh nghèo.
“Aiz.” Hà thẩm với Hứa đại nương liếc mắt  , “Nhà bà      ăn?”
Đã qua hai năm,  thôn chỉ  Triệu gia là   thịt để ăn.
Trùng hợp lúc  Trương thẩm đang bưng một chậu nước  ,  giống như là họ đang cố ý  cho ai đó , bà mới kéo giọng : “Heo cũng mất thì lấy thịt  mà ăn?”
Hà thẩm với Hứa đại nương  nhịn  .
Triệu gia cách đó  xa, Triệu thị đang dùng trứng gà lăn m.á.u bầm  mặt,   động tĩnh bên , tức giận mới vơi  một phần ba nay  tăng lên.
“Ta pho (phi)!!” Triệu thị  Khương thị đánh rớt hết một cái răng cửa, miệng thông gió mắng, “Dám xem lão nương như trò ! Tốt, chờ đó, chờ A Hằng trúng cử, các  sẽ hối hận!”
Về phần  Du gia, dám đem bà đánh thành dạng , còn dám cướp của bà một con lợn.
Chờ A Hằng trở về, bà sẽ kêu  bỏ con nha đầu c.h.ế.t tiệt  !
....
Động tĩnh ở Triệu gia tất nhiên Du Uyển  , coi như   cũng  để ý, nàng cũng   là nguyên chủ,  thể thành  với Triệu Hằng   nàng cũng  thèm quan tâm, hiện tại nàng chỉ  kiếm tiền, để cho  nhà của nàng   thiếu ăn thiếu mặc, để đưa đại bá lên kinh trị chân.