“Ngày mai  cần bán thịt kho  a!” Đại bá mẫu , phiên chợ tiếp theo là ba ngày .
Du Uyển gật đầu: “Ngày mai  cần bán thịt kho, bất quá con   lên trấn mua đồ.”
Hôm nay Bạch tiểu thư xuất hiện ở phiên chợ,  chỉ  bọn họ giải vây, mà là do nàng   ở trong chợ   bán thịt kho còn ngon hơn Bạch Ngọc lâu, nàng  tới điều tra, ai ngờ  là  quen,  khi nàng nếm qua nước sốt của nhà Du Uyển, quyết đoán  đổi chủ ý, trực tiếp đặt món kho của nhà bọn họ.
Đại bá mẫu cả kinh    gì cho .
Bạch Ngọc lâu bà   qua, là đại tửu lâu ở  trấn,  bình thường đều  thể  , muối tinh luyện vốn   bán  thị trường, nhưng họ  là trường hợp đặc biệt, thịt kho   là món gì hiếm , bọn họ  đầu bếp, chẳng lẽ  thể tự    ?
Du Uyển   suy nghĩ của đại bá mẫu: “Cũng là chúng  vận khí , Bạch tiểu thư  chúc thọ cho cha , nhưng đầu bếp của họ đều quá bận rộn, nên  chúng  nấu thịt kho đưa lên bàn tiệc.”
Từ lúc Bạch Ngọc lâu sử dụng muối tinh luyện, mùi vị của đồ ăn tăng  chỉ một cấp bậc, lúc nào cũng đông khách, tất cả đầu bếp đều hận  thể phân .
Có sinh ý là chuyện , tinh thần của trượng phu khôi phục càng  hơn, đại bá mẫu  thể  đồng ý.
“Chờ  xong cuộc  ăn  với Bạch Ngọc lâu, là chúng   thể ăn tết!” Du Tùng một mặt trông đợi ,  xong  xụ mặt  Du Uyển một chút, “Không  là  ăn tết với ngươi!”
Đại bá mẫu trừng .
Du Uyển  , hài tử nha, đồng ngôn vô kị.
Đại bá chợt  chút trầm mặc.
Hắn nhớ tới tam  còn đang ở đại doanh Tây Bắc, bọn họ một nhà náo nhiệt, còn tam   ở biên quan sống c.h.ế.t   như thế nào.
“Đại bá.” Du Uyển nhẹ giọng gọi ông.
Đại bá mẫu thở dài, “Ông  đang nhớ cha của con.”
Du Uyển dừng một chút,  về phía Khương thị, chỉ thấy mẫu  vốn đang vui vẻ, giờ phút    trời đến xuất thần.
Mẫu ... cũng nhớ cha  a?
Cha , Tiểu Thiết Đản còn   đời, nhoáng cái  sáu năm,  nhóc cũng  lớn như .
....
Giữa trưa, gió tuyết bay đầy trời ở Tây Bắc,  ngửi thấy một tí khói lửa nào.
Từ lúc hủy bỏ một ngày ba bữa, nhà bếp ở đây buổi trưa   dùng tới.
Du Thiệu Thanh mặc bộ khôi giáp mới tu bổ  đêm qua, thần sắc lạnh băng mà  đến chỗ doanh trướng mới xây.
Bên ngoài doanh trướng,  một tên binh sĩ trẻ tuổi tay cầm trường mâu sẵn sàng đón quân địch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-48.html.]
Thấy Du Thiệu Thanh  tới,  vươn tay ngăn : “Làm cái gì?”
Du Thiệu Thanh  rương gỗ trong tay : “Đây là đồ vật Quy Đức Lang tướng  thu thập xong, ngài  kêu  truyền lời cho ,   đưa tới, ngươi đem đồ vật giao cho ngài .”
“Chờ chút.” Binh sĩ , “Đồ vật quý giá như , chính tay ngươi giao cho Quy Đức Lang tướng .”
Du Thiệu Thanh  thoáng qua sợi bông rớt bên ngoài cái rương, sắc mặt  gợn sóng : “Được.”
Vừa  liền    trong.
Binh sĩ  nữa ngăn  : “Ai! Ta   cho ngươi   ? Quy Đức Lang tướng tối hôm qua bày binh bố trận đến nửa đêm,  ngủ  mấy canh giờ, ngài   mới ngủ , ngươi  đây chờ ngài  tỉnh  mới  .”
“Vậy lát nữa   đến.” Du Thiệu Thanh .
“Vạn nhất ngươi  , Quy Đức Lang tướng liền tỉnh thì ? Ngươi dứt khoát  đây chờ ! Ngài  ngủ cạn,  chừng tỉnh  ngay bây giờ.”
Du Thiệu Thanh mặt  biến sắc mà  trong gió tuyết bên ngoài doanh trướng.
Binh sĩ  liếc  một cái, nhếch miệng lên một cách mỉa mai.
Du Thiệu Thanh  trong gió tuyết vỏn vẹn hai canh giờ, tay chân đều cóng đến mức mất tri giác, tuyết   nặng nề rơi xuống, môi khô nứt khẽ động liền chảy  tia máu.
“Chán ghét~.”
Trong doanh trướng truyền  thanh âm yểu điệu,  đó là một nữ nhân bước ,
Nữ nhân  đem quần áo trượt xuống kéo lên, ý vị thâm trường mà  Du Thiệu Thanh một cái.
Du Thiệu Thanh đến mắt cũng lười  lên.
Nữ nhân đung đưa vòng eo mềm mại, mang theo làn gió thơm mà  đến bên cạnh .
Binh sĩ đem nước nóng tiến , đợi  đem nước  dùng qua  , Du Thiệu Thanh mặt   đổi mà mở miệng: “Ta  thể đem đồ vật của Quy Đức Lang tướng   ?”
Binh sĩ giễu cợt : “Sợ là    Bách phu trưởng, Tướng quân  truyền khẩu lệnh, kêu Quy Đức Lang tướng tỉnh  liền đến doanh trướng của ngài  để thương nghị chính vụ, nếu  ngài... đợi lát nữa  đến.”
“Thiên phu trưởng? Nhất định  là Du đại ca a!”
“Nhan Tùng Minh còn  bằng một đầu ngón tay của Du đại ca!”
“Lão Du g.i.ế.c bao nhiêu lũ man di, bụng  đ.â.m qua mấy đao! Con rùa rụt cổ Nhan Tùng Minh  thể so sánh ?”
“Thiên phu trưởng ngoài lão Du  ai  thể ! Nhan Tùng Minh   là cái thá gì chứ!:
Nhìn qua bóng lưng của Du Thiệu Thanh dần  bão tuyết bao phủ, binh sĩ xùy : “Ngươi mới là thá gì chứ!”