Gần cuối năm thường   nhiều mối  ăn, kẻ phạm tội cũng nhiều, vì tăng cường tuần tra,  bộ bộ khoái đều  xuất động.
Vừa vặn, khi nha   Du Uyển nhấn xuống mặt đất, một màn   đội tuần tra phát hiện.
Bộ khoái  tuần một nhóm năm ,   đầu họ Trương, là thủ hạ của Huyện thái gia,  từng chạy chân cho Huyện lệnh phu nhân, cho nên  mặt nha  bên cạnh bà.
Nguyên lai tưởng rằng chỉ là  bán hàng tranh chấp với , đợi   gần mới phát hiện, đó là nha    của phu nhân, tên Xuân Chi.
Mi tâm  nhăn : “Lớn mật! Người nào  dám gây chuyện ở đây!”
Xuân Chi   giọng của Trương bộ khoái, vội vàng nghiêng đầu qua, gương mặt  nãy  ương ngạnh kênh kiệu, giờ  giả bộ ủy khuất đáng thương,  lóc : “Trương đại ca! Cứu !”
Du gia phụ tử gặp quan sai đến, vội vàng tiến lên kéo hai  .
Xuân Chi   là thực sự sợ hãi, sợ nữ nhân điên   nhấn  xuống đất  nữa, cơ hồ   buông  liền chạy tới bên cạnh Trương bộ khoái: “Trương đại ca... Huynh đến  đúng lúc, chỗ    khi dễ !”
Xuân Chi là nha  của Huyện lệnh phu nhân,  phận quý giá, năm nay mười bảy, còn   hôn phối, Trương bộ khoái năm   để tang thê tử, bây giờ là   vợ, từ năm ngoái   sớm ngấp nghé mỹ mạo của Xuân Chi, thế nhưng Xuân Chi   trúng , ngày thường đến liếc  một cái nàng còn  cho,  bao giờ như ngày hôm nay,  ôn tồn mà  chuyện với ?
Trương bộ khoái lập tức cảm thấy  giống như là  hùng cứu mỹ nhân.
Hắn  thoáng qua Xuân Chi, vỗ n.g.ự.c : “Xuân Chi   yên tâm, hôm nay đại ca sẽ vì  mà lấy  công đạo!”
Đại ca? Ngươi cũng xứng? Xuân Chi oán thầm,  mặt cũng  dám đắc tội vị cứu tinh , nữ nhân điên  dám  nàng mất mặt  nhiều  như , nàng  cho nàng  trả giá đắt.
Trương bộ khoái vung tay: “Người tới! Đem nữ nhân  bắt về nha môn! Ta  đích  thẩm vấn, ai dám cản trở, bắt  luôn!”
Mấy tiểu bộ khoái cùng  ùa lên.
Du Tùng âm thầm dậm chân, nha đầu   gặp rắc rối,   thì  , bọn họ cũng sắp  bắt .
“Chậm .” Du Uyển nhàn nhạt  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-44.html.]
Thanh âm nàng  lớn, khí thế cũng  bức , nhưng   vì , mấy tiểu bộ khoái   hẹn mà cùng dừng .
Trương bộ khoái ánh mắt hoài nghi rơi    Du uyển, chính là tiểu thôn cô  khi dễ Xuân Chi?
Hắn   sách nhiều,   miêu tả dung mạo của cô nương  như thế nào, chỉ cảm thấy nàng  hơn Xuân Chi, đáng tiếc  là thôn cô, bất kể thế nào  cũng  thể vì con bé nhà quê  mà  đắc tội với tâm phúc của Huyện lệnh phu nhân.
“Ngươi chính là nữ nhân điên?” Trương bộ khoái  vui  .
Đại bá tức giận giơ lên quải trượng.
Du Uyển nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay đại bá,  hiệu ông đừng giận,  đó mới đáp: “Vị đại ca , ngươi há miệng ngậm miệng  bắt , xin hỏi  phạm tội gì? Bắt    tang chứng vật chứng, ngươi  cho  một cái lý do thuyết phục, mới  thể  mặt dân chúng, bắt mấy kẻ dân nghèo tay trói gà  chặt như chúng  chứ.”
Tay trói gà  chặt? Mí mắt Xuân Chi giật giật.
Mới   ai dùng một đầu ngón tay liền đem nàng nhấn  mặt đất?
Người vây xem ngày càng nhiều,   bắt đầu chỉ trỏ, bất mãn với đám bộ khoái, cũng là do Trương bộ khoái ban ngày ban mặt vô lý bắt .
Hắn  lẫm liệt : “Lý do? Ngươi đem  bắt nạt thành như , còn    hổ   mà hỏi  tại   bắt ngươi?”
“Bắt nạt?” Du Uyển lạnh nhạt , “Ta chẳng qua chỉ  nàng  nhặt lên những vật mà nàng   rơi, nếu như  cũng là bắt nạt, thì lúc đầu nàng  uy h.i.ế.p chúng , chà đạp lương thực của lão bà bà đây,   hành động ngáng chân đại bá của , ông còn  thương ở chân  lành đó, xin hỏi nàng   những hành động như  thì tính là cái gì?”
Trương bộ khoái nghẹn một họng,  đầu  về phía Xuân Chi,  tới muộn,    đó xảy  chuyện gì.
Xuân Chi  bối rối: “Trương đại ca, ... Huynh đừng  nàng   bậy,    uy h.i.ế.p nàng , là chính nàng   chịu bán thịt kho cho , còn nhục nhã .”
Trương bộ kh.oái cảm thấy Xuân Chi    láo, đây  là cơ hội để Xuân Chi thiếu  một ân tình,     thể bỏ qua? Lại , Xuân Chi   gì cũng là  của Huyện nha, một thôn cô nghèo túng  so sánh  với nàng? Sao  chịu cân nhắc xem bản   rốt cuộc  bao nhiêu phân lượng?
“Ai đúng ai sai, chờ về nha môn, Huyện thái gia sẽ định đoạt! Ngươi nếu  oan uổng, tất sẽ  trả  trong sạch! Còn nếu ngươi thật sự khi dễ  khác, cơm tù sẽ chào đón ngươi!”
Lời   đường hoàng như , nhưng   đều  bước  Huyện nha, chính là mặc bọn họ quyết định.