Nghe lời , đại thẩm quyết định lấy năm con!
Một bên khác, nồi đồng cũng  lắp xong, đại bá chậm rãi  nóng nước sốt, một mùi hương mê  bay .
Ngô thẩm  qua  về phía quầy hàng kế bên Du Uyển: “Quầy  cũng của nhà ngươi ?”
Du Uyển gật gật đầu: “  a, sáng nay mới  nồi, tay nghề của đại bá   ,  tin thẩm  thể nếm thử.”
Du Uyển cắt một miếng thịt ba chỉ đưa cho đại thẩm.
Bà đem miếng thịt ba chỉ nóng hổi nhét  trong miệng, tinh tế nhai, lập tức trợn tròn con mắt: “Ô hô! Làm  mà ngon ! Nhanh bán cho  một cân!”
Du Uyển hỏi: “Thẩm lấy thịt ba chỉ thôi ? Ta nghĩ nên lấy nửa cân Ngũ Hoa, nửa cân ba chỉ? Giá tiền  sai biệt lắm.”
“Bao nhiêu tiền một cân?”
Du Uyển : “Người khác  bán 35 văn, riêng thẩm là khách quen, hôm nay  là  mở hàng đầu tiên,  lấy thẩm 30 văn thôi.”
“Mắc như ?”
Nói thật là   đắt,  thể bỏ qua chi phí nhân công, thế nhưng nhà bọn họ nấu là muối tinh luyện, riêng chi phí  muối là giá  cao hơn nhiều, lấy giá tiền  là vì họ  bán đúng giá thị trường thôi.
“Nhà ngươi bán đồ đắt hơn nhà khác!” Ngô thẩm phàn nàn.
Du Uyển  : “Làm  giống , riêng chi phí nguyên liệu nấu ăn   giống , tất nhiên giá tiền sẽ  giống, thẩm  nếm qua bao nhiêu món, ngon dở thẩm sẽ cảm nhận .”
Thình lình  tâng bốc, đại thẩm    gì, tuy  chút đau lòng, nhưng giá tiền cũng  hơn kém bao nhiêu đồng, bà do dự một hồi cuối cùng vẫn quyết định mua: “Ngươi cho  nếm thử cái .”
“Thịt Ngũ Hoa cũng  tệ nha.” Du Uyển cắt nửa miếng da óng ánh đưa cho bà, “Thẩm  mang bát ? Ta cho thẩm ít nước sốt mang về, nước sốt nhà   mặn,  thể trộn thịt kho, cũng  thể xào rau chan canh,  cái gì cũng ngon.”
Đại bá  ở một bên thu tiền,  Du Uyển một tiếng một tiếng ‘Nhà ’,  đến nỗi miệng  kéo tới mang tai.
Bán thịt kho so với trong tưởng tượng dễ dàng hơn nhiều,  đến nửa canh giờ  bán hết, chỉ còn một cái giò kho.
“Cô nương! Cô nương!” Một đại nương vội vàng chạy tới, “Ta đoán là hôm nay ngươi sẽ bán,   tới chậm chứ? Cá với măng còn ?”
“Vẫn còn đây ạ.” Du Uyển  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-42.html.]
  còn nhiều lắm.
“A? Thịt kho? Nhà các ngươi còn bán thịt?” Đại nương nghi ngờ hỏi.
Du Uyển gật gật đầu, cắt xuống một mảnh đưa cho đại nương nếm thử, “  a, hôm nay là ngày đầu tiên  bán, chỉ còn  một miếng giò, Hoắc đại nương   ? Ta bán rẻ cho ngài.”
Phàm là  ăn qua thịt kho nhà nàng, ai cũng sẽ mua.
Đại nương quyết đoán mua, nhưng lúc nàng móc túi tiền thì  phát hiện  đủ: “Ngươi chờ  một chút, nhi tử  chờ ở phía .”
Du Uyển lên tiếng: “Không cần nóng nảy,  sẽ giữ  cho ngài.”
Đại nương xách rổ chạy .
Chân  đại nương  , chân  liền  một  mặc váy gấm Tứ Xuyên loại thượng đẳng, là một cô nương mỹ mạo, nàng  bước tới  thì hương thơm bay tới đó.
Cô nương quần áo lộng lẫy, trang dung tinh xảo, cùng phiên chợ tạp nham  thập phần  hợp .
Nàng    quầy hàng của Du Uyển, dùng khăn tay thêu hoa thược dược che mũi,  mặn  nhạt : “Miếng giò   , bọc  cho .”
Du Uyển  nàng  một cái: “Miếng giò  bán , cô nương lựa món khác , cá với măng cũng  tệ.”
Sắc mặt nàng  trầm xuống: “Ta   cái khác,  chỉ  cái .”
Du Uyển  : “Ta  , cái    bán .”
Cô nương  lạnh lùng : “Ta trả ngươi gấp đôi, ngươi bán nó cho !”
Du Uyển tuy thiếu tiền, nhưng vẫn  chạm đến ranh giới của bản : “Cô nương  là qua nhà khác xem , bên  họ cũng bán thịt kho.”
Nàng  vẫn  buông tha: “Ta  mua của nhà ngươi, mau tranh thủ mà bọc  cho ! Đừng để phu nhân nhà  chờ!”
Phu nhân? Nguyên lai chỉ là nha ...
Đầu năm nay, nha  đều  thể ngang ngược  ?
Nếu là dân chúng bình thường,  sớm  khí thế của nàng  hù dọa, nhưng Du Uyển  .
Du Uyển  cũng chẳng  , liếc qua nàng  một cái, xoay  sang chỗ khác giúp Du Phong g.i.ế.c cá, phần lớn khách nhân mua cá đều  mua sống, nhưng cũng   nhờ giết, Du Phong   chút ngượng tay, g.i.ế.c mãi vẫn  xong.