Dì cả thật sự  , chỉ là   cằn nhằn khiến nàng chịu  nổi...
Du Uyển  khổ một tiếng, xuyên tới một nơi như ,    dì cằn nhằn cũng   nữa .
Bỗng nhiên trong tay truyền đến một cơn lạnh lẽo.
Hóa  tiểu nam hài thấy nàng chậm chạp  uống, tưởng rằng nước còn quá nóng,  vội vàng dùng miệng nhỏ thổi cho nàng.
Du Uyển cầm chén nước uống sạch.
Sau khi uống xong nàng cảm thấy cả  đều lên tinh thần,  với tiểu nam hài: “ , tỷ  ngủ mấy ngày ?”
“Ba ngày.”
Nói như , nương của họ cũng  hôn mê ba ngày.
Du Uyển  tiểu nam hài xanh xao vàng vọt, thăm dò: “Mấy ngày nay   ăn gì ?”
“Ân,   ăn đồ  trong phòng bếp!”
“Ăn no ?” Du Uyển hỏi.
Tiểu nam hài  .
Nhìn môi  nứt , trắng bệch trông  yếu ớt, nghĩ nghĩ, hẳn là ăn  đủ no .
Du Uyển vén chăn lên, phủ thêm cái áo bông  vá chằng chịt,  với   bụng đang đánh vang: “Đi,  tiên  xem nương ,  đó tỷ  gì đó cho  ăn.”
Nhà   lớn, cộng  cũng chỉ  hai gian sương phòng,  ở hai bên của nhà chính, nhắm mắt cũng  thể  nhầm .
Du Uyển    sửa sang  ký ức trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-4.html.]
Nhắc tới cũng khá trùng hợp,  nhà   mà cũng họ Du, nguyên chủ gọi A Uyển, cùng tên với nàng.
Người nhà nguyên chủ cũng khá đơn giản: Cha thì  sung quân, nương thì bệnh nên luôn   giường, một tiểu  xanh xao vàng vọt, cộng thêm nguyên chủ.
Trong ấn tượng của nàng,  nhà  cũng  tệ,  vì nàng là nữ nhi mà coi trọng cái  xem nhẹ cái , tiểu    hiểu chuyện luôn nhường nhịn nàng, ăn mặc trong nhà nàng là  nhất, chuyện trọng nam khinh nữ cơ hồ là  ... Đương nhiên nguyên chủ cũng  chịu thua kém, cha  ở đây, nương    cách nào xuống giường để lao động, nàng tuổi còn nhỏ liền mang gánh nặng nuôi sống cả gia đình, so với kiếp  Du Uyển chỉ là con sâu gạo,  thể  là cách xa một trời một vực.
Đó chính là ký ức mà nàng kế thừa từ nguyên chủ, hoặc  thể  là  khi c.h.ế.t nguyên chủ  giữ  một đoạn hồi ức trân quý nhất.
“A tỷ, tỷ lo lắng.”Tiểu Thiết Đản vịn cửa  Du Uyển,  giòn tan nhắc nàng, cũng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Du Uyển sờ đầu nhỏ của , dung hợp với ký ức của nguyên chủ, khả năng phù hợp với  thể  sẽ cao hơn,   Tiểu Thiết Đàn càng cảm thấy  thiết, đây là   của nàng, nữ nhân trong phòng là mẫu  của nàng, từ nay về , nàng nguyện ý dùng sinh mạng của  để bảo hộ họ thật .
Nàng chỉ  mới nhập   thể ,  lẽ suy nghĩ  hơn phân nửa là ý nguyện của nguyên chủ, cũng là di chỉ cuối cùng của nàng ,  lẽ chính vì di chỉ mãnh liệt như , mới  thể  khi c.h.ế.t triệu hoán  một linh hồn dị thế,  nàng   tiếp con đường nhân sinh .
Trong phòng  đốt chậu than, nàng cũng  cầm đèn, phòng tối như mực, một cỗ gió lạnh từ  lưng thổi qua một cái, đúng là  thể so với căn phòng ấm áp ban nãy.
Du Uyển sờ soạ/ng  đến bên giường.
Sau khi thích ứng  với ánh sáng trong phòng, Du Uyển lờ mờ  thấy dung mạo của nữ nhân   giường, khuôn mặt trắng bệch   chút huyết sắc, gầy đến nỗi hai má lõm xuống, xương gò má vì  mà hiện , cho dù như  ngũ quan của nàng cũng  thua kém ai, nhất là chân mày cùng chiếc mũi phá lệ xinh .
Nương của nguyên chủ vốn  đáng lo, chỉ là do thương tâm quá độ dẫn đến hôn mê, cộng thêm mấy ngày nay  ăn gì nên mới yếu như .
Nhìn qua Khương thị, Du Uyển đem chậu than trong phòng bưng tới, chăn bông cũng ôm qua, đắp cho Khương thị.
Làm xong những chuyện , Du Uyển xách theo ngọn đèn, xoay   đến phòng bếp.
Nói là phòng bếp thật  chỉ là ở phía  hậu viện dựng lên một cái chòi nhỏ, ở giữa để một cái lò, một cái nồi sắt lớn  gỉ gác lên bếp, ở phía đối diện là một bó củi   dùng hơn phân nửa.
Củi ít như ... trong lòng Du Uyển cảm thấy  bất thường.
Quả nhiên, lúc Du Uyển mở bao gạo , bên trong chỉ thấy đáy.
Du Uyển đem nguyên bao gạo lộn ngược , chỉ đổ   vài chục hạt,  trải bằng  cái đáy chén.