Măng mùa đông với cá trích    mua  chợ, mà là của tiểu nha đầu  đưa cho.
Nguyên liệu nấu ăn tươi hỗ trợ  cao cho mùi vị đồ ăn, măng mùa đông chảy  nước, cá trích mập mạp vị thịt  càng tươi ngon, một nồi nước trắng trong chuyển thành màu trắng sữa, cũng  nêm thêm gia vị, chỉ vẩy mấy hạt muối mà Du Uyển tinh luyện , mùi thơm của canh cá liền bay .
Canh cá  dâng lên  mặt nam tử.
Mặt mày    rã rời, khi ngửi  mùi cá cùng hương măng, chân mày giãn  một chút.
Ông  ngờ thiếu chủ  mà  phản ứng với nồi canh cá , ánh mắt lúc  sáng lên: “Canh  mùi vị  vẻ tươi,   càng tươi,   mùi vị uống  sẽ thế nào.”
Nói xong, ông múc một muỗng,  thiếu chủ nếm : “Tươi! Thật tươi! So với trong phủ chúng  nấu còn tươi hơn!”
Không  gia vị cầu kì, từ đầu đến cuối đều là mùi vị của nguyên liệu, ăn  cảm nhận  một cỗ hương măng thanh đạm, thịt cá  tươi ngon  miệng,   một chút vị cay  đắng nào, giống như là sử dụng cống muối.
Ông cũng  quan tâm tại  một tửu lâu nhỏ bé ở dân gian   cống muối, ông chờ trong giây lát, xác nhận nước canh   độc, mới múc cho thiếu chủ một chén: “Gia,  nếm thử.”
Nam tử nếm một miếng.
“Như thế nào?” Ông tràn đầy mong đợi hỏi.
Hắn vứt cái thìa xuống: “Chẳng  mùi vị gì cả.”
Người đàn ông trung niên thở dài.
Thực , canh cá  nấu  ,  thể   là do thiếu chủ bắt bẻ, mà là do   cảm nhận  mùi vị, thật sự là  nếm , khi thiếu chủ còn nhỏ   yếu, cơ hồ là uống thuốc mà lớn, do ăn dược nhiều nên khi ăn các đồ vật khác,  còn nếm  mùi vị gì nữa.
Mọi  đều hưởng thụ  mùi vị của món ăn, nhưng đối với thiếu chủ, đó là chuyện hết sức thống khổ.
 Nửa đêm canh ba, Du Uyển  một cỗ nước nóng chảy qua  bừng tỉnh, tỉnh  thì phát hiện Tiểu Thiết Đản đái dầm.
Tiểu Thiết Đản từ khi lên hai   còn đái dầm,  thể do hôm qua ăn sủi cảo xong   uống ba chén nước lớn, rốt cuộc thành công trong việc  ướt giường.
Du Uyển dở  dở , vội vàng  dậy đem đệm chăn  đổi, nàng định đánh thức Khương thị, kết quả  qua liền phát hiện tư thế ngủ khó đỡ của mẫu  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-34.html.]
Khương thị  dang ngang, chân trái gập lên, chân  thật phóng khoáng mà gác lên đầu gối chân trái.
Mặt Du Uyển đầy hắc tuyến,    mẫu  nàng là tiểu thư khuê các trong kinh thành ? Sao một tiểu thư khuê các,   tướng  như thổ phỉ thế ?
Du Uyển nhắm mắt  tự nhủ: “Nương là khuê nữ, nương là khuê nữ...”
Cuối cùng Du Uyển cũng đem giường chiếu đổi qua một , cũng  thể gọi tỉnh ‘tiểu thư khuê các’ Khương thị.
...
Trời  sáng, Du Uyển liền tỉnh,  khi rửa mặt nàng  đến cái giếng của thôn để gánh nước,  đó định qua nhà đại bá, cắt một ít rau lang, quê nàng lúc  gọi là rau cho heo, khi  còn cơm thừa, bà nội liền cắt chúng cho heo ăn.
Đi đến nửa đường nàng mới nhớ là mùa đông   rau lang.
Đành  về nhà  đào chút cải trắng cùng củ cải.
Con heo của nhà Triệu gia  kén ăn, su hào bắp cải còn tỏ vẻ ghét bỏ, nàng nghĩ chắc  đem nó  bán thôi.
Du Uyển tính bán một nửa, một nửa còn  dùng để ăn tết cùng với nhà đại bá.
Ngày mai là ngày mở chợ, nàng  thể thừa dịp  đào chút măng mùa đông,  kêu thêm đại ca, nhị ca lấy lưới  bắt cá trích, đến lúc đó cũng cầm lên chợ bán.
Du Uyển  xong điểm tâm cho nương và  ,  mang công cụ với lương khô    hậu viện lên núi.
Ở gần đây mấy cây măng mùa đông đều  nàng đào qua, nên Du Uyển  sâu  trong rừng để tìm măng.
Khoảng một thời gian cây trúc  thể sinh  măng, nếu  thì cũng còn quá non, chất lượng măng sẽ   , Du Uyển nhẫn nại tiến lên phía .
Mảnh rừng trúc  thật lớn, Du Uyển  mỏi cả chân mà vẫn  thấy lối .
Cuối cùng nàng cũng phát hiện chỗ để đào măng mùa đông.
Du Uyển đầu tiên căn cứ  vị trí của cây trúc,  xổm xuống, lấy  cái xẻng để trong gùi  đào, chợt, cách đó  xa truyền đến động tĩnh   bình thường, giống như tiếng vuốt cào.