Triệu gia cũng   loại lương thiện, nương của nàng cứ như liễu rủ trong gió... Không   chịu nổi một bàn tay của Triệu thị  ?
Du Uyển thần sắc lạnh xuống, nhặt một cục đá to chạy qua Triệu gia.
Người còn  tới cửa liền  thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế.
“A...”
“A...”
“A...”
Đau đến nỗi kêu thảm thiết.
Du Uyển tức giận đến mức phát run, chạy  nhà chính, xoay  một cước đạp tung cửa phòng!
Nàng giơ tảng đá lên, đang  hung hăng đập xuống,   một màn  mắt  cho cả kinh thiếu điều  choáng váng.
Chỉ thấy trong phòng bừa bộn hết lên,   Triệu thị sẽ đem nương của nàng đánh đến chết, giờ phút    run lẩy bẩy, quần áo lộn xộn  chịu nổi,  thể co ro, giày thì mất một chiếc, tóc tai tán loạn...
Một nữ nhân  hình đơn bạc mỏng manh  đang thô bạo cưỡi lên nữ nhân đầy vết thương chồng chất , một tay nắm tóc bà , một tay cầm giày, ba ba ba mà quất lên mặt bà .
Triệu thị  đánh đến mức trán chảy máu, mặt sưng như đầu heo, trong miệng thì gào lên như heo  chọc tiết, một tiếng so với một tiếng còn thê thảm hơn.
Mà cái   đánh , bộ dáng cũng  80 cân, Du Uyển   nương của , cảm nhận khí tràng cũng  800 cân.
Ách...
Đây là nương ?
Người   là liễu rủ trong gió ...
Du Phong theo đuôi Trương thẩm chạy đến cũng sợ ngây .
Đây thật là tam thẩm ? (Khương thị là tam thẩm của Du Phong)
Có  bọn họ  hoa mắt ?
Khương thị đánh đến mê mẩn,   trong phòng   tới, hướng về phía Triệu thị mà : “Trả nữ nhi cho ! Trả nữ nhi cho ! Bắt con trai ngươi đến đây đền mạng cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-27.html.]
Nhi tử? Trương thẩm kinh ngạc.
Vậy  nguyên lai, Trương thẩm  nghĩ sai tiền căn hậu quả.
Hôm nay Triệu Bảo Muội đến khi dễ Tiểu Thiết Đản  sai,  thể Khương thị   chuyện , lúc  nàng vẫn còn hôn mê, Tiểu Thiết Đản  khi về nhà   hướng đại bá mẫu cáo trạng, ăn cơm xong liền  về giường ngủ.
Đại bá mẫu thừa dịp  ngủ trưa, liền  về nhà  chút gì đó cho trượng phu ăn.
Khương thị lúc   tỉnh .
Ký ức của Khương thì còn dừng  ở lúc lang trung tuyên bố A Uyển  thể tỉnh , nàng mở mắt  chỉ thấy Tiểu Thiết Đản đang ngủ say,  thấy A Uyển nên nàng cho rằng t.h.i t.h.ể của nữ nhi  đem  mai táng, nàng phẫn nộ, lúc  mới xông  Triệu gia,  Triệu Hằng bồi mệnh.
Dù lúc  Triệu Hằng luôn mồm là do A Uyển vô tình ngã xuống nước, A Uyển là do  cứu tới, nhưng   Khương thị sẽ tin?
A Uyển rõ ràng là  bơi.
Triệu thị mới đầu là ghi hận chuyện canh gà, lười cùng Khương thị giải thích, há miệng ngậm miệng mắng Khương thị là bà điên, còn mắng nữ nhi của nàng c.h.ế.t là đáng,   Khương thị đánh gãy mấy cái răng, lúc  mới chịu  là nữ nhi của nàng  chết, Khương thị cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
“Đánh c.h.ế.t ngươi! Đánh c.h.ế.t ngươi! Mụ đàn bà    hổ,***”
Cái lời thô tục ... Du Phong đại nam nhân còn  lấy tay che mắt.
Khương thị đánh Triệu thị đến c.h.ế.t  sống , đánh đến nổi đế giày cũng  gãy, nàng liền trực tiếp dùng tay.
Du Uyển   nổi nữa.
Triệu thị da mặt dày như , tay của nương thể nào cũng  sưng, loại tiện nhân  vẫn là nên để nàng tới.
“Nương.”
Nàng  bóng lưng Khương thị, nhẹ nhàng mở miệng.
Rõ ràng tiếng đạp cửa to như  mà Khương thị   thấy, một tiếng   át cả tiếng kêu gào của Triệu thị, gọi  thần thức của nàng.
Khương thị bỗng dưng cứng đờ, mới  bạt tai Triệu thị nay tay  ngừng giữa  trung.
Tư thế quỷ dị  dừng  trọn vẹn ba giây.
Một giây , mắt nàng  thẳng  bật dậy, bước chân qua  Triệu thị, phủi phủi nếp nhăn ở quần, đầu ngón tay xanh nhạt đem tóc tai lộn xộn vén   tai, ưu nhã xoay , dùng mũi chân , lén lút đẩy chiếc giày  gãy đế   lưng.
Sau đó, nàng đè chặt huyệt thái dương, một tay che ngực, vô cùng suy yếu : “Ai nha,  tự nhiên đau đầu quá...”