Muối ăn  khi chiết xuất, đều là những khối muối lớn nhỏ  đều ,  màu nâu xanh, để biến thành loại muối óng ánh trong suốt, phân lượng cũng mất phân nửa.
Chưởng quỹ  khỏi nhíu mày: “Làm  còn ít như ? Đây là muối ?”
Đầu bếp Bạch Ngọc Lâu xông tới, trong đó    gặp qua Du Uyển trong chợ phiên, Lục sư phụ.
Lục sư phụ cũng  bao giờ thấy qua loại muối .
Bất quá  nhận  Du Uyển, là nha đầu nấu canh cá  sai.
Người như , sẽ hiểu  cách chế biến muối ?
Hắn  nhạo.
Các đầu bếp khác cũng .
Duy chỉ  Bạch Đường  .
Bạch Đường   là  từng thấy qua các nữ thương,   chỉ  cha nàng là thương nhân, nhưng    nương của nàng là cung nữ trong kinh thành, nàng theo nương về nhà thăm phụ mẫu, hạt muối như hoa tuyết thế  nàng  thấy tận mắt, cũng  nếm qua.
Du Uyển đưa muối tới  mặt nàng, nàng liền sợ đến mức   nên lời.
Nàng kinh hãi vì  gặp  muối tinh luyện, còn kinh hãi hơn là một thôn cô  mà    muối tinh luyện, sự đời đúng là     điều gì.
  chừng chỉ là giống thôi, mùi vị chắc sẽ kém xa.
Bạch Đường ngạo mạn liếc Du Uyển một cái: “Ta  , mùi vị    hài lòng, một đồng  cũng  đưa cho các ngươi !”
Du Uyển nhẹ nhàng : “Được.”
“Được cái gì mà ? Coi chừng bọn họ quỵt tiền .” Du Phong lạnh nhạt .
Bạch Đường ánh mắt sắc như d.a.o liếc qua: “Ai quỵt tiền?”
Du Phong lười  chuyện cùng nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-25.html.]
Bạch Đường tức giận đến cắn răng, nếu   nàng  trúng  muối , thì hiện tại nàng  đá tên đáng ghét   ngoài.
Đầu bếp Bạch Ngọc Lâu dùng  muối Du Uyển đem tới nấu một món ăn thường ngày, cải trắng và thịt kho tàu.
Trước  vì chặn vị chát của muối trong món ăn, họ thường cho  nhiều nước tương,  bỏ thêm đường trắng, hôm nay bọn họ cố ý khó dễ Du Uyển, chỉ cho muối  thôi, nhưng ai cũng  ngờ tới, cải trắng chỉ xào với muối  mà cho  mùi vị ngon hơn  nhiều, muối thấm đều  miếng thịt ba chỉ, trừ  phần mỡ ngấy, phần thịt nạc chất thịt mềm hơn, nửa điểm cũng   xơ cứng, khẽ cắn một cái,  miệng tan , miệng chảy đầy nước mỡ.
Bạch Đường vốn nghĩ, mùi vị  ngon cũng  giả bộ là khó nuốt, như  nàng  thể ép giá xuống một chút, nào  nàng  ăn liền  dừng .
“Bạch tiểu thư  thỏa mãn?” Du Uyển  Bạch Đường ăn đến một miếng cũng  còn, khóe môi cong cong hỏi.
Bạch Đường sờ bụng, ợ một cái.
Ách... Bây giờ   hài lòng,  còn kịp ?
...
Hai   cầm ngân phiếu đến tiệm thuốc.
Tiểu nhị hiệu thuốc  ngờ  hai   gom đủ bạc. Hắn  mới cho   nha môn báo quan, bây giờ    gọi   về.
“Ta , ngân phiếu của các ngươi  rõ lai lịch ?” Tiểu nhị nghi ngờ hỏi.
Thực sự khó trách  nhạy cảm, do những   cách đây hai năm  đến đây xem bệnh, nhà bọn họ tình huống như thế nào   rõ, nếu thật sự  khả năng kiếm bạc, cũng  đến nỗi khất nợ đến ngày hôm nay.
Du Uyển  : “Tiểu   xin yên tâm, chúng  kiếm tiền, đều là tiền sạch sẽ.”
Nàng  chuyện vẻ mặt ôn hòa, ngược    cho tiểu nhị ngượng ngùng.
Tiểu nhị ho nhẹ một tiếng: “Các ngươi chờ một chút,  đem phiếu nợ trả  cho các ngươi.”
Du Phong nắm phiếu nợ trong tay, thật lâu vẫn   hồn ,  thật sự  thể tin  chuyện khiến  bất lực   giải quyết như ,       nghĩ tới cách  thể kiếm  nhiều tiền, nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, cuối cùng cũng tan biến hết, nhưng  chính giờ khắc ,  chân chân chính chính, đem  bộ tiền nợ giải quyết hết.
Nói chính xác là, A Uyển trả sạch.
Mấy ngày  ở chung,   thể   là nàng  hề  mưu đồ gì, càng như ,  càng nghĩ   tại  nàng   như .