Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nương Tử Là Thần Y - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-05-04 13:58:16
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ nương tử nói: “Người ta muốn thắng cũng không phải ai xa lạ, là chính ta, ta muốn chứng minh với sư phụ rằng ta có thể thừa kế y bát của ông.”

Y bát của Bảo Thần Trù.

Đúng rồi, nhi tử của Bảo Thần Trù mất tích, nhiều năm đi tìm như vậy vẫn không có kết quả, tuổi tác của ông ta cũng đã cao, sinh thời sợ rằng không thể đoàn tụ với nhi tử của mình, y bát của ông ta cũng không có ai kế thừa, ngoại trừ đệ tử đắc ý nhất là Đỗ nương tử thì không còn người thứ hai.

Nhan Như Ngọc quả thực vui như muốn nở hoa, mời được Đỗ nương tử trở về, lại có được y bát của Bảo Thần Trù, nàng đây là gặp được vận khí thần tiên gì vậy?

Đỗ nương tử nhìn tay mình: “ Sư phụ chưa đủ hài lòng với tay nghề của ta, nhưng bây giờ ta tin tưởng rằng ông sẽ có cái nhìn khác về ta.”

Giờ thi gần sát, vì biểu đạt bản thân mình coi trọng Đỗ nương tử nên Nhan Như Ngọc tự mình đưa Đỗ nương tử xuống lầu, lúc ra đại đường thì đụng phải Du Uyển và Du Phong.

Hai ngày thi đấu này, hai huynh muội họ đã nhận ra Đỗ nương tử, về phần Nhan Như Ngọc, nàng ta có hóa thành tro thì họ cũng nhận ra.

Đỗ nương tử đang ôm một cái bình sứ thanh hoa vô cùng tinh xảo, không cần nói cũng đoán được đó chắc chắn là nước sốt hoa hồng, ngay cả cái bình cũng tinh xảo đến mức không tưởng, khắp nơi đều lộ ra một vẻ cao quý thượng lưu không gì tả nổi.

So với nhau, Du Uyển liền không để lộ cái vò mình đang ôm trong n.g.ự.c ra.

Nhan Như Ngọc nín cười, liếc Du Uyển một chút: “Du cô nương đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tốt chưa?”

Du Uyển lạnh nhạt nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, đậu nhựa, ngươi đã nếm qua chưa?”

Tất nhiên Nhan Như Ngọc chưa bao giờ nếm qua, nhưng nàng mẫn cảm thấy Đỗ nương tử giật giật mi tâm.

Chẳng lẽ cái gọi là chao gì đó, lại khiến Đỗ nương tử sinh ra lòng kiêng kỵ?

Nhan Như Ngọc nhớ lại một sự kiện ở tại thọ yến của Ngụy lão phu nhân, Lâm mụ mụ bưng đậu hũ thối của Du gia lên bàn của Đỗ nương tử, sau khi Đỗ nương tử nếm xong chỉ nói bốn chữ: “Ta làm không được.”

Trên đời này lại có món Đỗ nương tử không làm được.

Trùng hợp lúc này có hai tiểu nhị đang bê cái bàn đi qua hướng này, hai người họ cũng không chú ý đến Du Uyển đang đứng cạnh cửa.

Du Uyển cất bước đi ra ngoài.

“Du cô nương!” Nhan Như Ngọc gọi nàng lại.

“Cái gì?” Vừa nói xong thì Du Uyển bị tiểu nhị đụng phải, cái vò nàng đang ôm trong n.g.ự.c cũng bị đánh rớt, đậu nhựa rơi đầy đất, trong không khí lập tức có một mùi thối bay ra không thể miêu tả thành lời.

“Xin lỗi xin lỗi!” Tiểu nhị nói xin lỗi được một nửa thì lại bịt mũi, “Má ơi! Cái gì mà thúi dữ vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-242.html.]

Mọi người đứng xung quanh đều bị mùi thối hấp dẫn đến đây.

Những người nếm qua đậu hũ thối chỉ là số ít, phần lớn đều không nhận ra, ai cũng có biểu lộ buồn nôn.

Nhan Như NGọc dùng khăn tay che mũi, chế nhạo nói: “Du cô nương, ngươi không có nguyên liệu nấu ăn thì cứ nói thẳng, nói ta biết ta sẽ thay ngươi chuẩn bị một phần, cần gì phải cầm cái thứ thối hoắc này làm đồ ăn? Thua trận cũng không sao, các Ngự trù ăn xong đau bụng thì không nên.”

Du Uyển lạnh lùng nhìn về phía cô: “Ngươi cố ý?”

“Ta đâu phải người đánh rơi!” Nhan Như Ngọc kinh ngạc nói ra.

“Xin lỗi! Là ta là ta... Ọe~” Tiểu nhị lại nói xin lỗi nhưng sau đó liền nôn khan.

“Oan có đầu nợ có chủ, là tiểu nhị làm, sao ngươi có thể trách lên đầu ta?”

“Đúng vậy, thật là người không nói đạo lý.”

 Đám người đứng xung quanh bắt đầu chỉ trích Du Uyển, Du Phong nhíu mày.

“Đi thôi.” Đỗ nương tử nói.

Người duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có mỗi nàng, bởi vì nàng biết rõ thứ kia là đồ tốt, đã mất nó thì người Du gia chỉ có thể bại dưới tay nàng.

Nhan Như Ngọc cười đắc ý với Du Uyển, sau đó kéo Đỗ nương tử rời đi.

Ngay lúc bọn họ vừa bước qua ngưỡng cửa, Du Uyển bất động thanh sắc duỗi một chân ra, làm Nhan Như Ngọc vấp té.

Không có ai nhìn thấy Nhan Như Ngọc ngã xuống như thế nào, chỉ biết nàng ta đang kéo tay Đỗ nương tử, lúc té xuống thì nàng ta liền túm theo Đỗ nương tử.

Bình nước sốt hoa hồng trong tay Đỗ nương tử bị rớt bể, nước sốt đổ hết ra ngoài, một mùi hoa hồng thơm ngát bay ra.

“Nước sốt hoa hồng!” Đỗ nương tử hét lên.

Nhan Như Ngọc biến sắc, oán độc quay đầu lại, hung hăng trừng Du Uyển.

Du Uyển nhún vai, trả lại cho nàng ta câu kia: “Ta cũng không phải là người đánh rớt a!”

Khương thị hắc hóa:  A Uyển thật giỏi!

Đúng là thân nữ của ta!

Loading...